Anh vừa nói xong những lời này, lưng Diệp Phục Thu lập tức dựng đứng một lớp lông tơ, cô xấu hổ đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.
Quả nhiên vẫn bị anh nghe được!
Cô lặng lẽ buồn bã.
Diệp Phục Thu không định nguỵ biện, nói dối trước mặt người này chắc chắn là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Hai từ "Xin lỗi" sắp thốt thành lời thì lúc này từ xa vang lên tiếng gọi kịp thời cứu vãn tình hình của Ôn Lị.
"Bạn học Diệp."
Giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Diệp Phục Thu đứng dậy lao về phía Ôn Lị.
Cô gái nhanh chóng lướt qua mang theo một cơn gió thơm hương xà phòng, mùi hương từ loại nước hoa rẻ tiền kết hợp trên người cô tạo nên một mùi ngọt ngào độc đáo.
Mùi hương vô hình len qua kẽ ngón tay đang nâng tách trà của anh, hơi ngứa. Kỳ Tỉnh khẽ lắc tách trà, nhìn mặt nước dao động mà cảm thấy thật nực cười rồi khẽ mỉm cười.
Chạy đủ nhanh đấy.
Diệp Phục Thu vội vàng chạy tới cạnh Ôn Lị, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lo lắng lại trong sáng, giống như chú vịt nhỏ đi lạc cuối cùng cũng tìm được mẹ, chỉ một giây nữa thôi có thể sẽ bật khóc.
Ôn Lị nhìn về ghế sofa bên kia, cô ấy cũng có thể tưởng tượng được đại khái người đó đã làm khó cô gái nhỏ thế nào.
Cô ấy mặc kệ Kỳ Tỉnh mà giải thích với Diệp Phục Thu: "Một lát nữa phu nhân sẽ đi dạo ở sân golf để bàn một số chuyện. Bà ấy muốn đưa em đi chơi cùng, em có cần tắm rửa thay quần áo không?"
Diệp Phục Thu kinh ngạc: "Đưa em đi cùng sao?"
"Đi bàn chuyện, tại sao phải tới sân golf…?" Nhất thời đầu óc cô không thể lý giải những điều này.
Ôn Lị cười khẽ: "Sân golf là của bà ấy nên bà ấy đi kiểm tra một vòng với tư cách là bà chủ thôi."
Cô lặng lẽ mở to mắt, ngoan ngoãn gật đầu: "Em không cần đâu ạ, cứ ra ngoài như vậy…" Nói được nửa câu, Diệp Phục Thu lại hỏi đối phương: "Được không ạ?"
Ôn Lị biết Diệp Phục Thu lo lắng điều gì, bèn gật đầu: "Không có gì là không được."
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Kỳ Tỉnh vẫn ung dung uống trà ở bên kia: "Sếp Kỳ, phu nhân bảo cậu đi cùng."
Kỳ Tỉnh nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: "Nếu bà ấy định chuyển sân golf cho tôi thì tôi có thể miễn cưỡng đi một chuyến."
"Phu nhân nói muốn cậu đi cùng để học một số phép tắc cơ bản, đừng để ra ngoài lại làm xấu mặt nữa."
Cổ họng của Diệp Phục Thu bỗng thấy ngứa nhẹ, cô muốn cười nhưng phải kiềm chế khiến môi cong thành hình chữ "V". Cô vừa quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Kỳ Tỉnh, người đang chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Kỳ Tỉnh dựa tay vào lưng ghế sofa, ánh mắt rũ xuống như đang đe dọa: Lại cười?
Cô lập tức cúi đầu tránh đi, rơi vào thế hèn, mím môi thành hình vòm cổng.
….……..
Đợi khi Mai Nhược trang điểm xong, tài xế đưa họ tới vùng ngoại ô, khu nghỉ dưỡng Cảng Dược Phủ là khu nghỉ dưỡng danh tiếng nhất vịnh Tiêu Quảng Đông, sân golf của Mai Nhược nằm trong đó.
Diệp Phục Thu ngồi phía sau, gần như không rời mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ.
Khu vực ngoại ô của vịnh Tiêu Quảng Đông đã được quản lý theo hướng du lịch hóa nên phong cảnh bên đường rất đẹp. Khu vực này nằm gần núi Ám Hương, có suối nước nóng và rừng núi, trong những năm gần đây được phát triển hoàn chỉnh, trở thành khu vườn xa hoa phía sau thành phố.
Kỳ Tỉnh tự lái xe riêng, trên xe trừ tài xế thì chỉ có Mai Nhược và Ôn Lị nên cô thoải mái hơn nhiều. Hai người họ vẫn luôn nói chuyện liên quan đến vấn đề làm ăn, không có ai chú ý đến cô nên Diệp Phục Thu cũng can đảm ghé vào cửa sổ ngắm cảnh.
Bãi cỏ xanh như thảm, rộng mênh mông vô tận. Tài xế hạ cửa sổ xuống, gió mát thổi bay tóc mái mỏng của cô, ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ chiếu vào mắt, Diệp Phục Thu cẩn thận tì lên cửa sổ, gối lên cánh tay ngắm cảnh.
Khi họ tiến vào bãi đỗ xe, Kỳ Tỉnh đã lười biếng tựa trước mui xe chờ từ lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!