Mặc dù mới quen vài tháng, nhưng cô cũng đã có thể hiểu được phần nào tính cách bên ngoài của Kỳ Tỉnh.
Sự đe dọa và khiêu khích của cô rõ ràng như thế, không phải người này đáng lẽ phải lập tức xé cô ra từng mảnh rồi ném xuống biển cho cá ăn sao?
Sao lại là…..
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt – người đang nắm lấy tay cô với nụ cười trên môi.
Bộ dạng này.
Như thể… trêu đùa.
Cô thật sự không chịu nổi ánh mắt ấy của anh. Nhiệt độ từ lòng bàn tay đối phương từng giây từng phút xâm nhập vào cơ thể cô, mạnh mẽ và nóng bỏng, như thể giây tiếp theo sẽ chạm đến nơi sâu nhất trong trái tim cô.
"Tôi không ngờ…" Diệp Phục Thu khẽ cử động ngón tay, nhưng không thoát ra được nên đành phải nhìn đi nơi khác.
Anh hỏi: "Gì cơ?"
Diệp Phục Thu mím môi: "Anh thật là biết thân biết phận."
Phải nói là, bị nắm thóp dễ như thế.
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi cũng đâu có ngu."
"Bạn học Diệp, đã nắm được điểm yếu của con rắn độc thì phải biết tận dụng cho tốt." Kỳ Tỉnh thả tay ra, ra hiệu cho cô: "Đưa tôi xem nào."
"Cái gì cơ?"
"Điện thoại, chẳng phải cô muốn tôi tìm chứng cứ cho cô sao, đưa tôi xem bài đăng đó."
Động tác đưa tay vào túi áo ngủ của Diệp Phục Thu có chút do dự, cô mím chặt môi vài lần rồi chậm chạp lấy điện thoại ra, mở đường link bài đăng đó.
Cô không phải người từng trải qua sóng to gió lớn, khi đối mặt với màn hình đầy lời bôi nhọ phỉ báng, cổ họng cô nghẹn lại, vội vàng đưa chiếc điện thoại như củ khoai lang nóng cho anh.
Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô một cái, sau đó cúi xuống lướt qua nội dung bài đăng.
Những lời lẽ đầy ác ý và giễu cợt dường như tan biến dưới ánh nhìn lạnh lẽo của anh.
Diệp Phục Thu nhớ từng chữ trong bài đăng đó, đứng tại chỗ mà cảm giác như thời gian dài đằng đẵng. Đầu óc cô không ngừng nghĩ xem anh đã đọc đến dòng nào, câu nào.
Cho đến khi cô nghe thấy người trước mặt cười khẽ.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu: "Anh, anh cười gì vậy."
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, ngón tay chỉ vào màn hình, đùa cợt lặp lại những cái gọi là sự thật trong bài đăng: "Chưa nói đến chuyện sống ở nhà người tài trợ, nghe nói người tài trợ của Diệp Phục Thu đối xử với cô ấy tốt đến mức vượt xa phạm vi hỗ trợ thông thường."
"Bọn họ nói, cô và người tài trợ có sự mờ ám không rõ ràng đấy."
Sự xấu hổ và khó chịu trào dâng như núi lửa phun trào, má Diệp Phục Thu lập tức đỏ bừng, cô lao tới giật lấy điện thoại: "Anh đừng xem nữa!"
"Sao bọn họ có thể nói về tôi và dì Mai như thế…"
Kỳ Tỉnh giữ điện thoại giơ lên cao, khiến cô lao tới hụt, tay còn lại của anh vòng qua người cô, trực tiếp ôm lấy eo cô.
Anh lùi lại đến khi chạm vào kệ bếp, Diệp Phục Thu nửa nhào tới, nửa bị kéo khiến cô đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Bóng dáng nam nữ quấn quýt, hòa lẫn vào ánh sáng mờ ảo trong căn bếp giữa đêm khuya.
Đôi mắt lúng túng của Diệp Phục Thu sáng long lanh, anh thưởng thức vẻ đẹp ở khoảng cách gần, đôi mắt lay động của cô gái đẹp như mặt nước hồ lung linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!