Khi chiếc xe chở Kỳ Tỉnh và trợ lý riêng đi đến gần trường đại học Nam Sơn, mặt trời đã lặn xuống gần chân trời.
Nhìn vào bên trong trường, bầu trời nhuốm một màu vàng mờ pha chút tím than. Bóng râm của những cây xoài giao nhau ở tán cao, bóng dáng các sinh viên dạo bước bên nhau hiện lên thư thái và tràn đầy sức sống.
Sau khi xuống xe, Kỳ Tỉnh lập tức nhìn thấy Diệp Phục Thu ngồi thẫn thờ trên ghế dài dưới tán cây.
Anh chống tay lên cửa xe, dặn dò trợ lý riêng bên trong: "Đợi tôi trong xe."
Trợ lý riêng liếc nhìn ra ngoài cửa xe, gật đầu, sau đó bảo tài xế kéo hết cửa kính lên để không làm phiền họ.
Nghe thấy tiếng cửa đóng "rầm" từ xa, Diệp Phục Thu ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh nhìn của Kỳ Tỉnh.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau buổi tối hôm đó.
Mặc dù không lâu lắm, nhưng khi nhìn anh thật sự từng bước đi về phía mình, trong lòng Diệp Phục Thu dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
"Anh còn…" Diệp Phục Thu kinh ngạc: "Thật sự đến đón tôi rồi."
Kỳ Tỉnh bước đến trước mặt cô rồi dừng lại, anh nhét tay vào túi, khó hiểu hỏi: "Không phải cô gọi tôi đến sao."
Diệp Phục Thu nhìn sang chỗ khác, "Đúng, chỉ là tôi không ngờ…" Anh lại nghe lời như vậy.
Cô chưa nói hết câu, một cơn gió thổi tới, người trước mặt đưa tay ra.
Trong lúc cô giật mình, Kỳ Tỉnh nắm lấy má cô, kéo qua kéo lại, tỉ mỉ quan sát: "Bị ấm ức à? Khóc rồi sao?"
Có vẻ như nhìn tới nhìn lui không phát hiện điều gì bất thường, anh càng khó hiểu hơn.
Ngón tay anh không dùng lực, nhưng sự thô ráp từ đầu ngón tay vẫn làm má cô ngứa khó chịu, Diệp Phục Thu đẩy tay anh ra, bất mãn: "Đừng có nắm nữa… Tôi không khóc."
Diệp Phục Thu xoa nhẹ đôi má bị nắm đến ê ẩm, lẩm bẩm: "Chưa đến mức khóc lóc um sùm, nhưng thật sự là tôi bị ấm ức."
"Có người trong trường phỉ báng tôi, hơi bực mình."
Kỳ Tỉnh có thể nhìn ra chính xác đã xảy ra chuyện gì đó. Cả người cô gái nhỏ toát ra khí trường tiêu cực, đôi mắt cụp xuống rõ ràng là không vui.
Anh quan sát sắc bén, trực tiếp nói trúng vấn đề: "Cô biết ai làm đúng không."
Diệp Phục Thu sững người, ngẩng đầu, hoàn toàn kinh ngạc: "Sao anh biết?"
"Viết hết trên mặt rồi đấy thôi." Kỳ Tỉnh khẽ cười, lúc này một người đi xe đạp lướt qua họ, anh bước tới một bước để né tránh, mũi giày chạm vào giày cô.
Khoảnh khắc đối phương đến gần, thân hình cao lớn lập tức phủ bóng xám lên người cô.
Diệp Phục Thu cứ nghĩ lần này cô gọi điện nhờ vả anh sẽ tỏ ra cực kỳ bực bội, vừa mở miệng đã châm chọc, nhưng lại không như vậy.
Dù không thể nói là thái độ tốt, nhưng đã nằm ngoài dự đoán của cô.
Rõ ràng anh là người cực kỳ ghét bị người khác đe dọa cơ mà.
"Toàn nói những điều không có căn cứ…" Diệp Phục Thu cứng miệng nói nửa câu rồi thở dài, thừa nhận: "Thôi được rồi, đúng là tôi đã đoán được, cũng chẳng có "nghi phạm" thứ hai."
Kẻ luôn giữ nguyên tắc có thù tất báo như anh bèn hỏi thẳng: "Vậy còn chờ gì nữa?"
"Tôi cần bằng chứng, chứ không thể chỉ dựa vào một câu phỏng đoán mà lao tới chất vấn người khác được." Diệp Phục Thu nghịch chiếc lá trong tay, nói rõ suy nghĩ của mình: "Nếu làm như thế thì có khác gì mấy kẻ bịa đặt bằng miệng lưỡi kia đâu."
"Vậy, muốn tôi làm gì." Kỳ Tỉnh nhìn vào ánh mắt cô rồi như hiểu được ý cô, tự nhiên rút ra kết luận: "Ồ, đúng rồi, là bằng chứng chứ gì?"
Diệp Phục Thu bỗng nhiên tự tin: "Đối với anh mà nói, chắc không khó đâu nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!