Lần trước bị cô bắt gặp trong bếp, lẽ ra Kỳ Tỉnh nên biết rằng sẽ có ngày hôm nay.
Anh trốn ra ngoài sống, từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai.
Những người xung quanh không hiểu vì sao anh không "nhổ cỏ tận gốc" với Diệp Phục Thu, ngay cả chính anh cũng không thể đưa ra một lý do hợp lý.
Nhất định phải đợi đến lúc này, cuối cùng cũng để cô chứng kiến khoảnh khắc vết thương sâu kín nhất của anh bị xé toạc, bị cô nắm chặt điểm yếu.
Như vậy đã thỏa mãn chưa?
Tình trạng rối loạn tâm lý khiến cơn ù tai và chóng mặt dần rời khỏi hệ thần kinh của anh như thủy triều rút xuống. Ngón tay dính máu của Kỳ Tỉnh liên tục run rẩy vì căng thẳng.
Anh bật cười.
Mày thật vô dụng, Kỳ Tỉnh.
Không ngờ vào khoảnh khắc tiếp theo, người trước mặt đột nhiên tiến lại gần. Kỳ Tỉnh vô thức lùi lại, vừa ngẩng đầu lên——
Diệp Phục Thu kéo một tấm vải dệt dùng một lần trong bếp, kéo cánh tay anh và trực tiếp ấn mạnh lên vết thương.
Ánh mắt lay động của cô lộ vẻ sợ hãi, giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng loạn. Giọng nói cũng run rẩy nhưng lực tay cô lại không hề giảm bớt: "Cầm máu đi chứ! Anh còn ngẩn ra làm gì vậy!"
Giống như tấm vải đang thấm đẫm máu kia, đôi mắt của cô cũng đỏ hoe. Cô lại xé thêm một tấm mới đắp lên, "Chảy máu nhiều thế này, anh chờ để ngất luôn ở đây à? Anh, anh bị ngốc sao…"
Kỳ Tỉnh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu rồi giơ tay kia lên, đặt lên tay cô gái đang ấn chặt vào vết thương của mình.
Lực của hai người chồng lên nhau, cùng đè chặt miệng vết thương đang ứa máu.
"Ừhm, không thông minh bằng cô." Anh khẽ cười.
Lòng bàn tay của anh hoàn toàn bao phủ mu bàn tay của Diệp Phục Thu. Nhiệt độ cơ thể ấm áp và khô ráo của anh đang truyền qua mu bàn tay vào cơ thể cô.
Cô không hiểu nổi, tại sao một người có nhiệt độ cơ thể như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình đến thế.
Cơn đau do áp lực đè xuống càng thêm dữ dội. Kỳ Tỉnh cố nhịn cơn co giật ở mí mắt, nghiêng đầu nhìn cô: "Cô khóc gì vậy."
Diệp Phục Thu ngước mắt lên, mơ màng: "Tôi không khóc…"
Kỳ Tỉnh giơ tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt cô, rồi đưa cho cô xem: "Thế đây là gì."
Diệp Phục Thu liếc nhìn đầu ngón tay anh, nơi có một vệt ẩm ướt đang dần thấm vào vân tay và hòa cùng vết máu.
"…Không biết nữa, có lẽ là mồ hôi."
"Sợ rồi à?" Kỳ Tỉnh buông tay cô ra, ngay khi nhấc tấm vải lên miệng vết thương khủng khiếp lại rỉ máu, dường như không thể cầm máu được.
Nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều tình trạng tuôn trào khi nãy.
Diệp Phục Thu nghĩ thầm: Sao mà không sợ được chứ. Nửa đêm bắt gặp người ta tự cầm dao đâm mình, cho dù là ác mộng cũng đủ dọa tỉnh ba ngày không quên.
"Anh phải rửa vết thương thật sạch, phải đến bệnh viện…" Chưa nói hết câu cô đã nhận ngay ánh mắt sắc như dao từ người đối diện.
Diệp Phục Thu: Quên mất là anh ấy ghét bệnh viện.
Vậy nên cô lập tức đổi câu hỏi: "Hộp thuốc trong nhà ở đâu?"
Sau cơn chấn động dữ dội nhưng lặng lẽ, tầng một của biệt thự dần trở lại yên bình. Vì những ồn ào vừa nãy mà đèn bên tường lại sáng lên trong sự tĩnh mịch của màn đêm.
Nhưng cậu chủ đang chảy máu không ngừng này căn bản không biết mấy thứ lặt vặt trong nhà để ở đâu. Thế là, đã xuất hiện cảnh tượng thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!