Giữa tháng Chín, khi thành phố ở phía Bắc dần se lạnh qua từng trận mưa gió thì không khí ở thành phố phía Nam của vùng vịnh vẫn còn đắm chìm trong mộng tưởng ấm áp, ẩm ướt của mùa Xuân Hè.
Ở vùng ngoại ô, sâu trong khu vực nghỉ dưỡng của núi Ám Hương, có một phòng khám tâm lý có quy mô không lớn nhưng đủ nổi bật.
Dù trên tấm biển đề là "Tư vấn tâm lý", nhưng phong cách trang trí lại khiến người ta liên tưởng đến một quán cà phê nằm bên cạnh các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, hòa mình vào sự tĩnh lặng dưới chân núi.
Sau cơn gió lớn, thời tiết trong xanh khác thường. Nắng sớm chưa gay gắt, ánh sáng như thể được sinh ra từ những tán lá và cánh hoa, ấm áp và trong lành.
Trong khu nhà kính bán mở phía ngoài trồng vô số cây cỏ hoa lá, dường như chủ nhân của phòng khám có niềm yêu thích đặc biệt với các loài xương rồng. Trong nhà kính có rất ít hoa màu hồng, hầu hết đều tràn ngập màu xanh, những loại cây lá dài đủ kiểu cùng vô số cây xương rồng đan xen, tạo thành một bức tranh thực vật mang sức sống mãnh liệt.
Những người đi qua, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể cảm thấy tâm trạng thư thái được đôi phần.
Kỳ Tỉnh đang nằm trên ghế bập bênh trong khu nhà kính đầy nắng, mắt nhắm hờ. Dưới ánh sáng, chiếc áo phông đen trên người anh lại hiện lên những vệt giao thoa ấm áp, lồng ngực anh phập phồng theo nhịp thở, sợi bông mềm mại cũng dập dờn theo.
Giống như một con báo đen đang nghỉ ngơi giữa bụi hoa cỏ. Chiếc ghế bập bênh còn dư lại chút lực, cứ thế đong đưa từng nhịp, vỗ về cơn buồn ngủ hiếm hoi lắm anh mới có được.
"Mất công đăng ký mà không khám bệnh thì có tính là lãng phí tài nguyên không nhỉ?" Một giọng nam vang lên từ cửa nhà kính.
Bàn tay đang thả lỏng trên tay vịn của Kỳ Tỉnh hơi động, khe hở giữa các ngón tay cảm nhận được luồng khí khuấy động khi có người đến gần. Mí mắt của anh khẽ giật, nhưng không mở ra: "Cái phòng khám rách nát này đã không dùng bảo hiểm y tế thì thôi, lại còn nhiều chuyện với khách hàng à?"
Giọng điệu lười biếng nhưng ngông cuồng, chẳng hề để tâm đến sự trêu chọc của đối phương.
"Đừng vu oan thế chứ cậu chủ Kỳ. Ai cũng thấy rõ cách chúng tôi đối xử với bệnh nhân mà." Chủ nhân của phòng khám kiêm bác sĩ tâm lý – Trần Dung mặc áo blouse trắng bước vào, cười nói: "Chỉ có khám chuyên gia khẩn cấp là không dùng được bảo hiểm, mong cậu thông cảm."
Cảm nhận được người đối diện đã ngồi xuống, Kỳ Tỉnh mới từ từ mở một mắt ra. Anh nheo mắt nhìn ông ấy rồi liếc mắt nhìn trợ lý Trần đang đứng phía sau Trần Dung: "Được đấy, vừa đến đã chạy theo sau lưng ông ấy rồi."
Kỳ Tỉnh nhắm mắt, thở dài: "Rõ ràng đã nói là chỉ trung thành với tôi thôi mà."
Trợ lý Trần: ? Tôi nói câu đó bao giờ.
Trợ lý Trần vừa định biện minh vài câu thì Kỳ Tỉnh đã giơ tay ngăn lại, nói: "Trong giờ làm mà còn đi kết thân với họ hàng thì coi như cậu nghỉ làm, trừ nửa ngày lương nhé."
Trợ lý Trần suýt trợn trắng mắt: … Nổi điên thì nổi điên, nhưng đừng động vào tiền của người làm công chứ!
"Cậu chủ Kỳ, tôi đi cùng cậu để cậu khám bệnh mà, sao lại không tính là công việc được?"
Còn khám gì nữa, có khám cũng vậy, vô phương cứu chữa.
Trợ lý Trần mỉm cười, nói với Trần Dung – người đang rót trà, cũng là cậu ruột kiêm luôn thầy của anh ấy: "Thầy, đây chính là người mà cháu đã nói với cậu trước đó."
"Anh ấy đã rơi vào trạng thái kích động nghiêm trọng rồi."
Cũng đã bắt đầu gặp ai là cắn người đó.
Trần Dung liếc nhìn Kỳ Tỉnh vẫn đang lắc lư trên ghế bập bênh: "Ừhm, nhìn ra rồi."
Kỳ Tỉnh bỗng mở mắt, hỏi một cách nghiêm túc: "Ai kích động cơ, tôi kích động á?"
Anh chỉ vào bản thân rồi bật cười một cách mỉa mai: "Nếu tôi thật sự kích động thì tôi có rảnh rỗi nằm ngủ ở cái chỗ rách này không?"
Trợ lý Trần lặng lẽ thở dài.
Anh có muốn nghe thử xem tốc độ nói chuyện của anh nhanh đến mức nào không?
"Nếu không phải đến lúc buộc phải thừa nhận rằng thuốc mình đang có không thể giải quyết được bệnh tình thì bệnh nhân sẽ không vội vàng đi tìm bác sĩ đến vậy." Sắc mặt của Trần Dung vẫn bình tĩnh, trực tiếp chọc thủng sĩ diện của Kỳ Tỉnh.
Ông ấy đặt tách trà hoa xuống trước mặt Kỳ Tỉnh rồi nói tiếp: "Từ sau khi cậu đưa tiểu Trần đi thì cậu không còn liên lạc với tôi nữa."
"Qua những lời nói trong những cuộc gọi hiếm hoi của thằng bé, tôi cảm thấy có lẽ cậu vẫn sống khá tốt, chưa đến lúc nguy cấp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!