Chương 30: Vậy thì tôi sẽ thắp lên ánh sáng le lói trong tro tàn

Trước mặt mọi người, Kỳ Tỉnh là người cao ngạo, ngông nghênh bất cần, chẳng để ai vào mắt cũng chưa từng trân trọng chính mình.

Vừa tự do vừa sắc bén.

Dù có sốt đến mức mất đi ý thức thì anh vẫn không hề tỏ ra yếu đuối, từ chối sự quan tâm của người khác cũng chẳng chịu tự cứu lấy mình. Giống như thể anh đang tận hưởng sự điều gì đó trong việc tự dày vò bản thân vậy.

Nhưng bây giờ, Diệp Phục Thu lại cảm thấy có lẽ chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Anh dựa vào giường, không còn khoác lên mình những bộ quần áo sang trọng, tinh tế anh thường mặc. Thay vào đó là chiếc áo nỉ rộng mềm ôm lấy cơ thể nóng rực vì sốt, mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt anh, tựa như một ánh sáng màu xanh le lói vươn ra từ khu rừng sâu thẳm. Trên cổ anh nổi lên những đường gân là minh chứng cho sự chịu đựng và chống đỡ mà anh đang cố gắng kìm nén.

Khi ốm yếu, Kỳ Tỉnh lại càng trở nên hung dữ hơn, đủ sức để quát mắng và đuổi những ai dám đến gần anh.

Nhưng Diệp Phục Thu chỉ cảm thấy anh đáng thương.

Rõ ràng anh đang bệnh mà vẫn có thể nắm cổ tay cô đến đau nhói. Diệp Phục Thu nhíu mày, lên tiếng trách móc: "Anh làm tôi đau đấy."

Kỳ Tỉnh lặng lẽ trừng mắt nhìn cô, cuối cùng mới chịu buông tay.

Diệp Phục Thu rụt tay lại, xoa nhẹ cổ tay rồi hỏi: "Anh không thích đến bệnh viện à?"

"Nhưng bị ốm thì phải đi chứ, hơn nữa anh đã sốt cao hai ngày rồi."

Kỳ Tỉnh lặng im nghe cô nói, mí mắt cụp xuống, những nếp gấp mỏng manh trên hàng mi càng trở nên rõ nét. Một lúc sau, anh xoay người từ từ nằm ngửa ra giường.

Kỳ Tỉnh ngửa mặt lên rồi nhắm mắt lại, giọng trầm khàn, vừa mê hoặc vừa lạnh lùng: "Diệp Phục Thu."

"Tôi đối xử với cô đặc biệt tốt à? Tôi đã từng cho cô lợi ích gì chưa?"

"Tôi có cầu xin cô giúp tôi không?"

"Tôi đã nói là cần cô chưa?"

Từng câu từng chữ, mỗi một lần đặt câu hỏi đều không có cảm xúc gì, giống như đang cố gắng đẩy cô ra khỏi lãnh thổ của anh.

Anh nuốt nước bọt, dường như rất đau nên cau mày nói: "Nếu còn chưa đi thì đừng trách tôi nói lời khó nghe."

Nhưng mà Diệp Phục Thu chỉ nhìn vào màn hình điện thoại vẫn chưa bấm gọi, rồi dứt khoát ngồi xuống tấm thảm dưới giường, thở dài.

Vậy mà lại nói——

"Thật ra tôi cũng không thích đến bệnh viện, nên cũng hiểu được."

"Ha."

Kỳ Tỉnh tức đến mức bật cười, đầu càng thêm choáng váng.

Diệp Phục Thu ngước mắt lên, nhìn chàng trai đang nằm nghiêng trên giường với hơi thở yếu ớt. Cô chăm chú nhìn chiếc cằm tái nhợt của anh, đột nhiên cảm thấy anh giống như một con cá voi khổng lồ bị mắc cạn trên bờ.

Như thể sắp chết ở đó vậy.

"Anh muốn tôi đi cũng được, nhưng có hai chuyện." Cô nói thẳng mục đích của mình: "Dì bảo tôi lấy chìa khóa tầng hầm, dì muốn dẫn tôi đi xem đồ."

"Và phải nói cho tôi biết là tại sao mấy ngày nay lại không chịu về nhà? Nếu là vì tránh mặt tôi… Thì tại sao lại phải tránh mặt tôi?"

Kỳ Tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người qua một bên, vài giây sau anh bật cười đầy khinh thường.

"Cô vừa nói ba chuyện đấy."

Diệp Phục Thu: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!