Chương 29: Tôi sẽ tự tay viết phần kết cho nó

Việc kiểm soát ra vào của khu chung cư cao cấp rất nghiêm ngặt, không có thẻ khóa tầng thì người ngoài không thể đến gần tầng 35 dù chỉ nửa bước.

Hành lang dẫn vào căn hộ sạch sẽ không một hạt bụi, ánh đèn sáng rõ. Không gian khép kín phảng phất mùi hương tinh dầu gỗ thông nhè nhẹ.

Tường gạch lạnh lẽo, căn nhà trống trải, vậy nên nhiệt độ cơ thể khi hai người vô tình chạm vào nhau đã trở thành tâm điểm nóng bức giữa khu vực yên tĩnh này, như mắt bão ngưng đọng mà cuồng nhiệt.

Diệp Phục Thu không thể diễn tả được cảm giác khi nhìn vào mắt anh—— đó là một cảm giác vừa e ngại lại vừa gây nghiện.

Đôi mắt của Kỳ Tỉnh lúc bị ốm còn mờ đục hơn bình thường, và dường như nhìn người ta cũng cẩn thận hơn, lạnh lùng hơn.

Đôi mắt anh giống như một bình rượu thoảng hương mê hoặc, khiến Diệp Phục Thu bất giác say mê.

Tay anh vẫn còn nắm lấy cánh tay cô, lông mi Diệp Phục Thu khẽ run lên: "…Người anh nóng quá."

"Ừhm, ngủ cũng không cần phải đắp chăn." Anh lại còn đủ tâm trí để nói chuyện bâng quơ, thậm chí còn liếc hộp đồ ăn dưới đất: "Ghen tị à."

Diệp Phục Thu còn chưa kịp phản ứng đã thấy người trước mặt bất ngờ cúi xuống, cô ngẩng đầu lên, suýt chạm vào mũi anh.

Hơi thở phả ra mang theo hơi nóng, bờ môi mỏng của anh chỉ cách cô một khoảng rất nhỏ. Cô liên tục chớp mắt, trong giây lát thậm chí không biết nên nhìn vào đâu.

Cảm xúc trong mắt Kỳ Tỉnh rất nhạt nhòa, nhưng anh lại khẽ nhếch môi, cố tình trêu chọc: "Nếu cô ghen tị, tôi có thể giúp cô cũng bị sốt."

Anh biết rõ Diệp Phục Thu không chịu nổi trò này, rõ ràng là cố ý dọa cô.

Khiến cô hoảng sợ đến mức vừa mắng chửi vừa bỏ chạy.

Quả nhiên, hai má trắng ngần của Diệp Phục Thu lập tức đỏ bừng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đôi mắt gợn sóng nhìn anh trừng trừng, vừa tức giận vừa lo lắng.

Lông mày của Kỳ Tỉnh khẽ giãn ra, dường như rất hài lòng với phản ứng của cô. Anh cầm tay nắm cửa, ra hiệu tiễn khách: "Đồ thì tôi nhận, người thì miễn tiếp."

Thấy anh định đóng cửa, Diệp Phục Thu vội vàng lao người lên, dùng cả cơ thể chặn lại, không để anh đóng cửa.

Cô đặt một chân vào lãnh địa riêng của anh.

Kỳ Tỉnh không ngờ cô lại liều lĩnh như vậy. Anh đóng cửa nhanh và mạnh đến mức suýt kẹp vào người cô, may mắn thay anh phản ứng nhanh và kịp thời dừng lại.

Anh hít sâu một hơi: "Diệp Phục Thu, ai dạy cô…"

Kỳ Tỉnh còn chưa nói xong, Diệp Phục Thu đã vươn tay ra nắm lấy cổ áo hoodie của anh. Lần này cô lại gần hơn, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo chăm chú nhìn thẳng vào anh: "Kỳ Tỉnh, có phải anh đang trốn tránh tôi không?"

Cô nhất định phải hỏi.

Nửa câu nói của Kỳ Tỉnh mắc kẹt lại, không thể thốt ra.

Cánh cửa mất điểm tựa, từ từ tự động khép lại, cuối cùng ép vào người Diệp Phục Thu đẩy cô tiến lại gần anh hơn.

Đôi bàn tay nhỏ của cô vô tình cọ xát vào ngực và bụng anh qua lớp vải áo. Cơ thể mềm mại của cô dựa sát vào anh, khiến Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, yết hầu khẽ chuyển động: "Cô có biết bốn chữ tự mình đa tình viết thế nào không?"

Những gì liên tiếp xảy ra khiến Diệp Phục Thu tin tưởng tuyệt đối vào trực giác của mình, đặc biệt là khi đối mặt với Kỳ Tỉnh.

Cô không thèm để ý lời anh nói, sự tò mò bừng cháy trong lòng khiến cô càng thêm dũng cảm, tiếp tục hỏi: "Tại sao anh lại tránh tôi?"

"Tại sao?" Đôi mắt Diệp Phục Thu sáng lấp lánh.

Cô có cảm giác như đang sắp chạm tới một bí mật——có điều gì đó sắp được cô phát hiện, sắp được khám phá.

Đáp án nằm ngay trên người Kỳ Tỉnh lúc này.

Cô muốn nắm bắt bí mật trên người Kỳ Tỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!