Chương 26: Nhếch môi cười nhạo sở cảnh sát Scotland

Tiếng xì xào ngạc nhiên vang vọng khắp giảng đường bậc thang rộng lớn, có người còn quên tắt đèn flash khi chụp ảnh, ánh sáng lóe lên rồi biến mất trong chớp mắt thật buồn cười.

"Tớ bị cận nhẹ." Lâu Kỳ nheo mắt, cố nhìn về phía trước: "Sao giảng viên này trông cứ như bạn cùng trang lứa với chúng ta vậy nhỉ, tớ còn tưởng sẽ là một ông chú hay ông bác nào đó cơ."

"Sao mà đẹp trai thế này, thế này thì sao mà tớ nghe giảng được chứ." Mặc dù nói như vậy nhưng khóe môi của Lâu Kỳ đã cong lên một cách mất kiểm soát.

Bất chấp những người xung quanh, tâm trạng của Diệp Phục Thu giống như đang ngồi trên một con thuyền giữa bão tố, lúc lên lúc xuống, chẳng thể đứng vững.

Cô vô thức cảm nhận được rằng Kỳ Tỉnh đến đây là vì cô, nhưng rồi lại thấy người này không rảnh rỗi đến mức bỏ thời gian và công sức đến trường học tham dự buổi tọa đàm chỉ để làm khó cô.

Anh là người hoàn toàn không liên quan đến những chuyện như giảng dạy và giáo dục người khác.

Diệp Phục Thu vừa phỏng đoán vừa phủ nhận suy nghĩ của mình, cô không thể chịu nổi ánh mắt trực diện và nóng bỏng của đối phương dù vẫn cách nhau một khoảng.

Giây tiếp theo, cô cúi đầu né tránh, rồi bị Lâu Kỳ kéo tới ngồi ở hàng ghế đầu một cách miễn cưỡng: "Đi thôi, đi thôi, sắp vào giờ học rồi."

Khi cô lảng tránh ánh mắt anh, Kỳ Tỉnh quét mắt chậm rãi nhìn toàn bộ giảng đường, lặng lẽ nhếch môi, trêu chọc: "Xem ra mọi người ở đây chẳng xa lạ gì với tôi nhỉ."

Những nữ sinh đến giảng đường dự thính khá táo bạo: "Thầy ơi! Chuyện thầy đến đây làm giảng viên đã lan truyền khắp nơi từ ba ngày trước rồi!"

Anh quay người đi về phía máy tính của giảng đường, động tác chậm rãi nhưng chẳng hề lười biếng: "Vậy thì chắc tôi không cần phải tự giới thiệu nữa nhỉ?"

Các nữ sinh đều lắc đầu, và cười rạng rỡ hơn: "Không được đâu! Thầy vẫn phải giới thiệu bản thân đàng hoàng!"

"Tốt nhất là nói cả hình mẫu lý tưởng của thầy nữa!"

"Hahaha…"

Diệp Phục Thu ngồi xuống một góc cạnh cửa sổ ở hàng thứ hai, gương mặt nhỏ nhắn sắp cúi gằm xuống đất, hoàn toàn không hòa hợp với bầu không khí vui vẻ xung quanh.

Mặc cho mọi người xung quanh cười nói, từ đầu tới cuối cô chỉ cúi gằm mặt, chỉ hận không thể biến thành một khúc gỗ vô tri ngay tại chỗ rồi chui đầu xuống kẽ đất.

Mới tối mấy hôm trước, cô còn mơ thấy mình biến thành một con búp bê bị anh giày vò một cách tùy ý, cứ tưởng trường học là nơi trú ẩn an toàn, ai ngờ…

Người này đúng là không gì không làm được!

Kỳ Tỉnh mở bản thảo bài diễn thuyết ra và nói: "Tôi sẽ dạy bốn tiết đầu của môn Lịch sử kinh tế thế giới, chủ yếu là cung cấp kiến thức nhập môn và giải đáp thắc mắc."

Anh ngước mắt lên: "Nhiệm vụ mà nhà trường giao cho tôi là khơi dậy một chút hứng thú cho các bạn sinh viên đã thất bại trong việc đăng ký lớp học.

Bên dưới lại rộ lên những tiếng cười bất lực.

Lâu Kỳ cũng càng ngày càng phấn khích hơn, đặc tính mê trai hoàn toàn bộc phát: "Trời ơi, anh ấy hài hước ghê…"

"Vừa đẹp trai còn vừa hài hước thế này, anh ấy khiến một người có bạn trai rồi như tớ khó mà giữ mình được."

Diệp Phục Thu mở cuốn sổ tay ra, trong lòng thầm chê bai: Hài hước cái gì chứ, như bước vào địa ngục vậy.

"Tôi nghe nói môn này khó lắm." Kỳ Tỉnh chống tay lên bục giảng và nhìn xuống bên dưới: "Mặc dù đây chỉ là bốn tiết tọa đàm, nhưng vẫn phải nộp bài tập và điểm danh."

Nói xong, anh mở cuốn sách tham khảo ra: "Giáo sư của các bạn còn đặc biệt dặn tôi." Kỳ Tỉnh ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Không thể vì tôi dễ tính mà giảm bớt khối lượng bài tập cho sinh viên được."

Dưới lớp lập tức đồng loạt vang lên tiếng than thở tiếc nuối: "Ôi…"

Khóe mắt Diệp Phục Thu giật giật, nhớ đến dáng vẻ người này tính toán với cô từng li từng tí, dáng vẻ từng bước ép sát, oán thầm: Dễ tính cái quái gì chứ.

Sao bên ngoài anh lại diễn giỏi thế!

Nếu để những người từng bị anh hành cho ra bã nhìn thấy cảnh này thì chắc mắt của họ cũng phải trợn ngược ra ngoài mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!