Chương 25: Bằng chứng được chôn giấu một cách hoàn mỹ

Nhận được công việc bán thời gian là tất cả những phiền muộn gần đây của Diệp Phục Thu đều tan biến. Mặc dù khó khăn trước mắt cô giống như một mớ chỉ rối khổng lồ, chỉ nhìn thôi đã biết bản thân không đủ khả năng gỡ rối.

Nhưng cô vẫn muốn thử, bắt đầu gỡ từ sợi chỉ đầu tiên, tách vấn đề khó khăn này ra xử lý từng chút một, thử bằng mọi cách có thể.

Diệp Phục Thu cầm cây kem bước xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Hân và chú tài xế ngồi trong xe.

Nhìn theo chiếc xe nhà Tiêu Hân rời đi, cô xoay người, rồi tung tăng nhảy nhót bước vào cổng lớn nhà họ Kỳ. Bảo vệ trực cổng thấy cô lập tức gật đầu chào hỏi, Diệp Phục Thu cũng mỉm cười cúi đầu.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc mỏng manh khẽ đung đưa theo từng cử động, tạo nên những đường cong xinh đẹp. Những sợi tóc lòa xòa khẽ lướt qua thái dương bên phải, vết sẹo mờ hình trăng khuyết dưới ánh nắng trông như dấu ấn của tiên nữ hạ phàm.

Vị ngọt của nước trái cây từ cây kem khiến cô cứ nở nụ cười tươi suốt dọc đường cho đến khi vào cửa nhà.

Sau khi Diệp Phục Thu thay dép xong thì bước vào phòng khách, vừa vào là cô đã ngửi thấy mùi thơm của cơm canh. Đúng lúc dì giúp việc bưng đĩa thức ăn bước ra, trông thấy cô, nói: "Thu Thu về rồi à."

Dì giúp việc nhìn cô cười, khẽ trách: "Con gái thì đừng ham ăn đồ lạnh quá, đến lúc tới kỳ lại thấy khó chịu đấy."

"Có lén ăn vặt ở ngoài đường không đấy? Ăn bên ngoài nhiều quá rồi về nhà lại không chịu ăn cơm!"

Giọng điệu trách móc nhưng đầy yêu chiều này khiến Diệp Phục Thu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà đã lâu rồi cô không được trải qua. Cô giơ cây kem lên, cười lắc đầu: "Cháu không ăn bậy đâu ạ, cháu chỉ mua mỗi cây này thôi."

"Hôm nay nóng quá, cháu chỉ ăn lần này thôi."

Lúc này, một dì giúp việc khác từ phía sau bước đến: "Đưa túi cho dì để dì mang lên lầu giúp cháu."

Diệp Phục Thu ngoan ngoãn tháo túi đeo một bên vai ra đưa cho bà ấy, sau đó liếm một miếng kem như đang tận hưởng cảm giác mát lạnh, rồi bước về phía bàn ăn.

Đúng lúc đó, Mai Nhược bước ra từ phòng sách, giọng nói vang lên trước khi bà ấy xuất hiện ở phòng khách.

"Chú mèo nhỏ tham ăn nào ăn vụng bên ngoài rồi mới về đây đấy?" Giọng điệu đượm ý cười.

Diệp Phục Thu vẫn còn ngậm một miếng kem trong miệng, lạnh đến mức mỗi lần lên tiếng đều tỏa ra hơi lạnh. Cô lễ phép chào hỏi: "Dì Mai."

Mai Nhược mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa sự yêu thương trách móc của một người mẹ: "Bé con ăn chậm thôi, mấy thứ này lạnh quá nên không tốt cho dạ dày đâu."

"Thu Thu, kỳ kinh nguyệt của cháu có đều không, máu có đỏ không, có bị vón cục không?" Dì giúp việc kéo ghế ra cho Diệp Phục Thu ngồi, Mai Nhược cũng ngồi xuống và nói tiếp: "Để lát nữa dì nhờ người kê một đơn dược thiện* cho cháu, con gái nên bắt đầu chăm sóc sức khỏe càng sớm càng tốt cho cơ thể."

(*Đơn dược thiện: Một loại món ăn kết hợp giữa thực phẩm và thảo dược, được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để hỗ trợ sức khỏe và điều trị bệnh.)

"Nhất là mấy đứa trẻ thích uống đồ lạnh như bọn cháu bây giờ, nào là cà phê, rượu, trà sữa, cái gì cũng phải kèm đá." Mai Nhược không cấm cô ăn uống gì mà để cô thoải mái tận hưởng, sau đó sẽ chăm sóc cho cô.

Diệp Phục Thu biết bà ấy quan tâm đến mình nên mỉm cười, tiến lại gần nói: "Chuyện đó cháu vẫn rất bình thường, dì đừng lo."

Mai Nhược nhướng mày, nhìn que kem trong tay cô, rõ ràng không tin, hỏi: "Có bị đau bụng khi đến kỳ kinh nguyệt không?"

Diệp Phục Thu khựng lại vài giây, cuối cùng cũng trả lời một cách thật thà: "…Hai ngày đầu có đau."

"Thế mà gọi là bình thường à." Mai Nhược lắc đầu, nói với người giúp việc đang sắp xếp bát đĩa bên cạnh: "Lát nữa gọi bác sĩ Lưu đến nhà bắt mạch rồi kê một đơn thuốc điều dưỡng cho Thu Thu."

Người giúp việc gật đầu: "Vâng, thưa bà."

Khi Diệp Phục Thu nghĩ đến vị đắng ngắt của thuốc Đông y thì dường như vị ngọt trong miệng lại lập tức biến mất, cô lặng lẽ nhíu mày.

Ánh mắt của Mai Nhược thoáng thấy biểu cảm sống động đó, lập tức cười khẽ: "Yên tâm đi, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, làm cho cháu thì sẽ làm dạng đồ ăn hầm thuốc nên không đắng đâu."

Chú chó nhỏ cụp đuôi vừa nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên.

Đôi mắt hoa đào của Diệp Phục Thu ánh lên vẻ hài lòng, gật đầu lia lịa.

Đúng lúc này, từ thang máy kế vách ngăn phòng khách vang lên tiếng máy móc đang hoạt động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!