Khoảng một tiếng trước, hai người còn đang giằng co trên sofa ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
Vậy mà bây giờ lại bất ngờ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Tâm trạng chưa kịp ổn định của Diệp Phục Thu lại bị dao động dữ dội.
Kỳ Tỉnh đã thay quần áo, trên người anh hiếm khi xuất hiện màu trắng tinh khôi.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay đơn giản và rộng rãi, vạt áo đung đưa theo gió, để lộ chiếc áo phông màu xanh sẫm bên trong.
Ống quần rộng màu nâu che phủ một nửa đôi giày thể thao màu trắng.
Mái tóc đen của anh càng thêm gọn gàng khỏe khoắn hơn sau khi tắm, màu mắt cũng trong sáng hơn.
Với vẻ ngoài này, khi đứng ở cổng trường Đại học thực sự khiến Diệp Phục Thu nhìn thấy nét trẻ trung chưa phai mờ trên người Kỳ Tỉnh, là khí chất độc đáo của giai đoạn thanh xuân—— đáng tin cậy, trưởng thành và thoải mái.
Khí thế bức người và sự khôn ngoan của Kỳ Tỉnh suýt nữa khiến Diệp Phu quên mất, bây giờ anh chỉ mới 24 tuổi, còn chưa học xong thạc sĩ.
Trong mơ hồ, cô như nhìn thấy dáng vẻ ba năm trước của anh trong ánh nhìn lãnh đạm kia.
Kỳ Tỉnh xách một chiếc túi trên tay, tay kia nghịch một tấm thẻ, tầm mắt anh luôn dán vào người cô.
Khoảng cách giữa họ không ngừng có bóng người qua lại tấp nập, ánh mắt giao nhau của hai người kết nối từng hồi, như tiếng rè rè của sóng radio.
Vốn dĩ Diệp Phục Thu định giả vờ như không thấy anh và xoay người bỏ đi—— dù sao ở đây cũng có nhiều người qua lại như thế.
Kết quả là giây tiếp theo, chàng trai đứng cách đó hai, ba mét đã nhướng mày với cô.
Nhịp đập nơi yết hầu Diệp Phục Thu bỗng nhiên ngừng bặt.
Cách bóng người, cách gió, cách tiếng xì xào của lá cây.
Cô thấy Kỳ Tỉnh khẽ động đậy môi, lặng lẽ dùng khẩu hình nói chuyện.
"Lại đây."
Diệp Phục Thu không thể nào giả vờ như không thấy anh để quay đầu trốn chạy nữa.
Cô bất lực cất bước, hòa vào dòng người đang đi về phía cổng trường mà bước về phía Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh nghịch tấm thẻ trên tay, nhìn cô đến gần: "Sao cô lại ở đây?"
Diệp Phục Thu oán thầm: Tôi cũng muốn hỏi đấy.
Tối muộn rồi còn chạy lung tung, khiến cô không lúc nào được yên tĩnh.
Lúc này, hai người với trải nghiệm chung lại một lần nữa đứng ngoài khuôn viên ngôi trường này với thân phận khác nhau, bầu không khí vi diệu hòa quyện vào không gian.
Tâm trạng Diệp Phục Thu đã lên xuống thất thường cả ngày, cũng không còn sức để nổi nóng khi gặp lại anh.
Cô nhìn chăm chú vào tấm thẻ anh đang nghịch trên tay, hỏi: "Đây là thẻ sinh viên của anh à?"
"Tôi nghe nói ở Đại học Sùng Kinh, chỉ cần có thẻ sinh viên và chứng chỉ thì dù đã tốt nghiệp bao lâu cũng có thể về trường cũ bất cứ lúc nào."
Động tác xoay thẻ trên ngón tay Kỳ Tỉnh dừng lại, anh nhìn cô thật kỹ, thăm dò: "Sao cô biết tôi tốt nghiệp ở đây?"
Nói rồi anh đưa thẻ sinh viên cho cô xem.
Diệp Phục Thu nghe vậy thì giật mình sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!