Mười phút trước.
Khu phố ăn chơi nằm ở rìa thành phố ít được quản lý, khi đèn neon bật sáng vào ban đêm, vết dầu mỡ bẩn thỉu trên mặt đất sẽ càng phá hỏng sự sạch sẽ vốn có của màn đêm.
Thế nhưng, sự hỗn tạp của nơi đây lại chẳng thể xâm phạm đến chàng trai cố tình đến đây lấy nửa phần.
Dường như mỗi bước Kỳ Tỉnh đi, xung quanh lại thêm sáng rõ.
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ vượt đại dương, cộng thêm năm tiếng bay liên tỉnh, sự mệt nhọc do di chuyển với cường độ cao đã khắc họa thêm chút bóng mờ nơi đáy mắt anh.
Kỳ Tỉnh cúi đầu nhìn điện thoại, đi một mạch về phía trước theo định vị.
Phía trước gần đó vang lên tiếng một đám đàn ông cười cợt, mới đầu anh không để ý, mặc kệ mấy tên đàn ông ăn nói tục tĩu và cười khả ố đó đi lướt qua mình.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Tên đàn ông đeo túi đựng máy ảnh cầm đầu lục lọi chiếc ví tiền, nhổ nước bọt: "Đồ nghèo kiết xác, chỉ có mấy tấm vé thế này."
"Diệp Tri Xuân nghèo nàn thế thì chị gái cô ta có thể khá đến đâu?" Tên đứng cạnh cười, nói: "Này, tôi thấy chị gái cô ta đẹp quá đấy, gương mặt và dáng người đó, chậc chậc, hay cậu dụ dỗ cô ấy vào giới luôn đi, được cả chị lẫn em sướng biết mấy."
"Hahaha……" Mấy tên khác cũng cười theo.
Tên đàn ông cười bỉ ổi, ném thẳng chiếc thẻ căn cước trong ví tiền ra ngoài, không may lại tình cờ rơi xuống chân anh.
Thẻ căn cước mỏng manh bay theo gió đập lên chân Kỳ Tỉnh, sau đó rơi xuống dưới chân anh.
Kỳ Tỉnh rủ mắt nhìn thoáng qua, dừng bước.
"Chờ chút."
Giọng anh không lớn, nhưng cũng đủ khiến mấy tên đàn ông kia đồng loạt dừng bước quay đầu.
Kỳ Tỉnh khom lưng nhặt chiếc thẻ có in bức hình ngây ngô của cô gái.
Anh nhìn ảnh chân dung của Diệp Phục Thu, sau đó đưa cho bọn họ, nở nụ cười: "Anh làm rơi đồ này."
Người này thoạt nhìn không giống người bình thường, cả đám nhìn nhau, cuối cùng tên nhiếp ảnh gia cười khẩy: "Không phải của bọn tôi, cứ vứt nó vào thùng rác đi."
Kỳ Tỉnh rủ mắt, dùng đầu ngón tay lau bụi bẩn trên mặt Diệp Phục Thu trong ảnh thẻ, "Hóa ra là rác."
Mấy tên đàn ông kia thấy anh không có ý kiến gì thì làu bàu mấy tiếng, xoay người định đi.
Kết quả, một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng lại vang lên.
"Này."
Tên nhiếp ảnh gia quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt sắc bén như dao của Kỳ Tỉnh.
"Tôi cho anh đi chưa."
Ở nơi giải trí về đêm như thế này, việc người với người nảy sinh xung đột là điều khó tránh khỏi.
Vì thế, người qua đường nhìn thấy Kỳ Tỉnh cao gầy túm cổ kéo lê một tên đàn ông trên mặt đất thì cũng không dám xen vào.
Khóe miệng tên nhiếp ảnh gia chảy máu, gương mặt anh ta dần tím tái, in hằn lực đánh đáng sợ của cú đấm mà đối phương tung ra.
Anh ta cũng không phải người thấp bé, nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sức mạnh từ một cánh tay của Kỳ Tỉnh.
Từng đám bụi bay mù mịt trên mặt đất vì bị kéo lê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!