Sáu năm trước.
Tháng Tám là thời điểm nóng nhất trong năm ở vịnh Tiêu Quảng Đông. Cũng là thành phố xa hoa truỵ lạc này nằm ở miền Nam, mỗi khi đêm xuống, ánh đèn neon rực rỡ ở vùng vịnh phồn hoa này có thể chiếu sáng nửa vùng biển, khiến nó trở thành một viên minh châu ở vùng ven biển Đông.
Tại nhà ga trung tâm, đoàn tàu màu xanh lá đang chậm rãi tiến vào.
Hành khách từ khắp mọi miền tổ quốc bước ra từ cửa tàu, đặt chân bước vào mảnh đất của thành phố hàng đầu này.
Diệp Phục Thu vừa kéo hành lý ra khỏi cửa toa tàu đã lập tức bị cái nóng oi ả đẩy lùi.
Cô ngước nhìn tầng lầu cao vút của nhà ga, ánh nắng chiếu xuyên qua khiến cô bị chói không thể mở mắt.
Ở thành phố quê hương của cô dù mùa Hè có nóng đến đâu cũng chỉ giống như trò chơi trẻ con so với miền Bắc mà thôi. Mồ hôi rịn ra khiến tóc mai dính chặt vào hai bên thái dương, Diệp Phục Thu cảm thấy bản thân như con ngỗng trắng nhỏ nằm trong nồi hấp, sắp chín tới nơi.
Cô sợ nhất là nóng.
Sáu mươi phần trăm người xung quanh đều nói tiếng Quảng Đông, hơn nữa lại còn nói rất nhanh, đối với một người miền Bắc chính gốc chưa từng đến miền Nam mà nói, nghe vào tai còn lạ lẫm hơn cả tiếng Anh.
Diệp Phục Thu thầm thở dài trong lòng, mấy tập phim TVB cô tranh thủ xem sau kỳ thi tuyển sinh đại học đã hoàn toàn vô dụng.
Người đón tiếp gửi cho cô một tin nhắn wechat, Diệp Phục Thu không muốn người ta phải đợi quá lâu nên kéo vali bước nhanh hơn. Cô cúi đầu đi vòng qua hết người này đến người khác, nhanh chóng đi đến lối ra.
Lớp cao su trên bánh xe của chiếc vali cũ đã gần như bị bào mòn hết, khi bị kéo lê trên mặt đất chúng phát ra tiếng rít chói tai, khiến người đi đường không khỏi liếc nhìn cô.
Diệp Phục Thu còn tưởng đối phương sẽ giống như trong phim truyền hình, cầm tấm bảng ghi tên cô đứng ở khu vực đón khách. Nhưng không, đối phương rõ ràng không phải kiểu người sẽ làm ra hành động kỳ quặc đó.
Nhưng cô vẫn nhận ra người đó ngay lập tức.
Chị thư ký có dáng người cao gầy thon thả, mặc đồ công sở chuyên nghiệp màu đen, đi đôi giày cao gót đứng đó tựa như chú hạc lạnh lùng xa cách. Khác biệt hoàn toàn những ông chú lùn và tầm trung đang vẫy khách xung quanh cô ấy.
Diệp Phục Thu so sánh cô ấy với ảnh chụp chân dung trong wechat, sau khi cô xác định đúng là cô ấy thì đúng lúc chị thư ký cũng vừa nhìn về phía cô.
Hai người cùng nhận ra nhau.
Thư ký Ôn Lị gật đầu với cô, ra hiệu cho cô đi tới.
Diệp Phục Thu kéo vali chạy chậm qua, khẽ gật đầu bày tỏ sự kính trọng của cô.
Ôn Lị bước tới nhận lấy vali của cô, kết quả là chỉ hơi dùng sức đã khiến tay kéo của vali bị gãy.
Vali rơi xuống đất kêu "Cạch" một tiếng.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Diệp Phục Thu nhanh chóng ngồi xổm xuống đất dựng vali lên, vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, cái vali này sắp hỏng rồi, khi kéo phải dùng chút kỹ thuật, cứ để em tự kéo là được."
Ôn Lị kín đáo đặt tay kéo của vali vào tay cô, không nói một lời đã dùng một tay xách cái vali vừa dày vừa nặng lên.
Diệp Phục Thu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào những đường gân cơ bắp lộ ra từ cánh tay gầy gò thẳng tắp của cô ấy.
??
Ôn Lị liếc nhìn cô một cái, nói tiếng phổ thông chuẩn mực pha chút giọng miền Nam: "Tiếp đón em chu đáo là công việc của chị, đi theo chị."
Nói xong, cô ấy quay người xách vali đi ra ngoài.
Diệp Phục Thu nuốt nước bọt, cúi đầu đuổi theo.
Ôn Lị nhìn về phía trước, nói với cô gái bên cạnh: "Em hoàn toàn có thể chọn đi máy bay, vừa nhanh vừa thoải mái hơn. Chi phí đi lại của em cũng nằm trong chi phí do nhà họ Kỳ chi trả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!