Câu nói nhẹ tênh của anh không nghe ra sự tức giận, cũng không nghe ra sự đe dọa, nhưng lại có thể khiến Diệp Phục Thu hoàn toàn choáng váng, chút can đảm còn sót lại trong người cô tan biến sạch sẽ.
Vẻ mặt vừa bất lực đau khổ vừa không cam tâm của những người bị Kỳ Tỉnh trả thù không ngừng hiện lên trước mắt cô.
Sự sợ hãi lại khiến cô rơi nước mắt.
Kỳ Tỉnh dùng một giữ chặt khuôn mặt cô, anh ấn ngón tay cái vào lúm đồng tiền trắng nõn, cứ ngắm nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô gái rồi cười khẽ: "Ý gì đây."
"Làm như tôi đang bắt nạt cô vậy."
Diệp Phục Thu đưa tay nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt hoa đào của cô ánh lên sự vỡ vụn và ướt át, cô lắc đầu vùng vẫy.
Lúc này, phía cầu thang ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tay anh vẫn khống chế cô đang giãy giụa.
Giọng Mai Nhược vang lên trước cửa: "A Tỉnh, con đang ở nhà sao? Khuya rồi mà còn làm gì trong phòng làm việc vậy?"
Bên trong cửa.
Kỳ Tỉnh quay đầu, đặt ngón trỏ lên môi, nói khẽ bằng hơi thở: "Suỵt."
Diệp Phục Thu liếc mắt về phía cửa, sau đó nghe anh chậm rãi đe dọa cô.
"Nếu cô còn làm ồn, tôi sẽ mở cửa để người bên ngoài thấy chúng ta đang "Lộn xộn" với nhau…"
Kỳ Tỉnh rít khẽ: "Tối nay sẽ náo nhiệt lắm."
Rõ ràng ánh mắt cô đã dao động, hàng mi đã ướt đẫm nhưng cô không dám nhúc nhích nữa.
Để mặc cho anh túm lấy mình như một con thỏ bị xách tai lên, mặc người xâu xé.
Người bên ngoài bước đến gần, dừng lại trước cửa, tiếng đập cửa vang lên.
"Con trai, tiếng động vừa rồi là con à?"
Kỳ Tỉnh khống chế cô, kéo cô ra sau lưng mình từ từ từng chút một rồi anh bước lại gần cửa, dùng một tay mở hé cửa ra.
Ánh sáng từ hành lang tầng ba hắt vào phòng làm việc, chiếu sáng nửa người anh.
Mai Nhược thấy bên trong tối om thì liếc mắt vào dò xét, "Yo, đã hơn nửa đêm rồi mà con không bật đèn à?"
"Không phải mẹ nói ngày mai mới về sao?" Kỳ Tỉnh chuyển chủ đề, giữ chặt tay nắm cửa.
"Xử lý xong việc sớm nên mẹ muốn về nhà nghỉ ngơi." Mai Nhược vừa nhắc đến chuyện này thì cơn mệt mỏi vì đi đường lại ùa tới, "Không biết con bé đã ngủ chưa, mẹ không dám gõ cửa phòng con bé."
Người phía sau cứ cựa quậy khiến Kỳ Tỉnh không thể không tăng thêm sức lực, xúc cảm của làn da mềm mại càng khắc sâu, chân mày anh giật giật, "Khuya rồi còn gõ cửa phòng người ta làm gì, về đến nhà, còn phải để tất cả mọi người thức dậy nghênh đón mẹ hay sao?"
Mai Nhược liếc anh: "Nói một câu con cãi mười câu, cái tính xấu này tập mãi thành hư rồi."
Hình như bà ấy cảm nhận được có gì đó không ổn nên tiến lên thêm một bước, Kỳ Tỉnh lập tức chặn khe cửa lại.
Mai Nhược nhìn anh: "Sao hả? Làm gì mà không dám cho người ta biết?"
Bà ấy suy ngẫm: "Con chưa qua tuổi dậy thì à? Được đấy, con trai."
Kỳ Tỉnh thoáng cong môi, "Mẹ, đủ rồi đấy."
Mai Nhược chẳng mảy may nghi ngờ, vung tay xoay người rời đi: "Ngủ sớm một chút."
Sau đó, tiếng bước chân xuống lầu vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!