Chương 13: [Canh hai] – Âm thanh của cỗ xe ngựa không người lái

Cô quay đầu nhìn Kỷ Tỉnh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ dò hỏi.

Kỷ Tỉnh hơi nghiêng đầu, ra hiệu cô đi theo.

Có nhiều người đi cùng nên cô cũng can đảm hơn, Diệp Phục Thu theo họ xuống lầu.

Tính cách của Hoàng Nhân khá điềm tĩnh, khiến sự ầm ĩ của Trần Bằng Tổ càng lộ thêm vẻ nghịch ngợm.

Vừa xuống tầng một, Trần Bằng Tổ đã vỗ tay đi tới: "Cậu Tôn, anh nói xem anh đang làm cái quái gì vậy——"

Tôn Thuận cúi đầu, sống lưng anh ta cứng đờ lộ rõ vẻ oán hận và nhục nhã.

Không xuống dưới thì không biết, Diệp Phục Thu nhìn theo tầm mắt liếc xéo sang bên của Kỳ Tỉnh—— thấy Hàn Doanh cũng ngồi cạnh đó lộ vẻ chán nản.

Hàn Doanh không còn vẻ kiêu ngạo của ngày nào, quần áo hàng hiệu và trang sức trên người đã biến mất tăm. Bây giờ cô ta chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản nhất, cùng với quầng thâm đen sì ở dưới mắt.

Cô ta thấy Kỳ Tỉnh thì đứng dậy muốn nhào tới kéo lấy anh, kết quả bị bảo vệ nhanh tay lẹ mắt giữ lại khiến cô ta lập tức ngã quỳ xuống đất: "Kỳ Tỉnh! Cậu Kỳ, anh không thể đối xử với tôi như vậy……"

"Tổng giám đốc Mai rất thích tôi……"

"Anh hãy nể tình tôi từng ở bên bà ấy một thời gian đi……"

"Tôi không thể rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông, tôi không thể quay về cái nơi nhỏ bé đó……"

"Tôi chẳng còn gì cả…… Dù anh không thích tôi thì anh cũng không thể cấm tôi qua lại với người khác chứ?"

Anh dừng lại, Diệp Phục Thu suýt đâm sầm vào người anh.

Điều cô không biết chính là, với loại người như Hàn Doanh, Kỳ Tỉnh thậm chí còn không thèm đích thân ra tay.

Hoàng Nhân đã lan truyền tin tức vào giới thượng lưu, ai dám giới thiệu việc làm cho Hàn Doanh, ai dám qua lại với Hàn Doanh—— thì chính là đối đầu với Kỳ Tỉnh.

Chắc chắn khoảng thời gian này là những ngày tháng dày vò nhất trong cuộc đời Hàn Doanh.

Tận mắt chứng kiến tất cả những thứ mang lại cảm giác an toàn và giá trị cho bản thân đều mất sạch, thậm chí còn mắc nợ.

Giấc mộng giàu sang phù phiếm tan biến từng chút một giữa kẽ tay Kỳ Tỉnh, mà cô ta lại chẳng thể làm gì.

Chỉ sau một đêm, những người phụ nữ sống dựa vào đàn ông trong giới thượng lưu đều chặn Hàn Doanh. Thậm chí những tên công tử nhà giàu từng có được lợi ích từ cô ta cũng trở mặt, đòi lại tiền và những món đồ đã tiêu cho cô ta. Họ tìm cách làm khó và sỉ nhục cô ta, dùng hành động này để nịnh nọt Kỳ Tỉnh.

Anh chỉ thuận miệng nói một câu, đã khiến Hàn Doanh hoàn toàn mất đi tấm vé bước vào chốn vàng son rực rỡ ở nơi này.

Kỳ Tỉnh quay đầu nhìn xuống Hàn Doanh đang tuyệt vọng suy sụp. Anh im lặng vài giây, nghiêng đầu nhếch môi.

Vẻ mặt vô tội, nhưng đáy mắt anh lại sâu thẳm đến đáng sợ.

Hoàng Nhân lập tức phối hợp diễn trò, anh ấy đẩy gọng kính, giả bộ áy náy: "Ôi giời, tôi chỉ giỡn chơi thôi, sao mấy người đó lại coi là thật thế này???"  (Tôi chỉ nói đùa thôi, vậy mà những người đó lại xem là thật vậy nhỉ.*)

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

"Tỉnh nó không bảo tôi nói đâu, ngại quá." (Không phải Tỉnh bảo tôi nói đâu, xin lỗi nha.*)

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

Hàn Doanh trợn tròn mắt, toàn thân rã rời ngồi phịch xuống đất, không nói nên lời.

"Anh……"

"Các người……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!