Khi Diệp Phục Thu nhận được cuộc gọi của Kỳ Tỉnh, cô đang đè Hàn Doanh xuống đất.
Hàn Doanh với "Móng vuốt sắc nhọn" lao đến, nhưng bị Diệp Phục Thu nhẹ nhàng xoay người né tránh. Sau đó cô xoay người túm lấy tay cô ta và bẻ quặt ra sau lưng, khiến Hàn Doanh đau đến mức hét ầm lên.
Diệp Phục Thu chẳng biết kỹ thuật đánh nhau gì cả, đơn giản là do làm việc nặng nhọc nhiều năm nên có sức khỏe hơn người, đè cô ta lại không cho nhúc nhích.
Cô nói một cách vô tội: "Tôi đâu muốn đánh cô, tôi chỉ không muốn bị cô cào nữa thôi."
Hai nhân viên bảo vệ và Tiêu Hân đứng bên cạnh đều ngơ ngác nhìn.
…………
Khi Kỳ Tỉnh lái xe đến, cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn đứng chờ ở khu vực đón khách trước bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
Kỳ Tỉnh lái xe đến gần, hạ cửa kính ghế phụ xuống. Khuôn mặt hơi tái nhợt của Diệp Phục Thu lọt vào tầm mắt anh. Anh nghiêng đầu, tay vẫn giữ vô lăng, ra hiệu cho cô lên xe.
Diệp Phục Thu nhìn ánh mắt của anh, chần chừ một lát rồi bước lên xe.
Sau khi ngồi ổn định, cô kéo dây an toàn sang một bên, vừa xoay đầu đã bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Diệp Phục Thu khựng lại.
Tầm mắt Kỳ Tỉnh dời xuống, tập trung vào hai ba vết đỏ trên cánh tay trái của cô: "Có chuyện gì vậy?"
Cô cúi đầu liếc qua mấy vết cào do cô gái kia để lại, suy xét rồi bối rối nói: "Không cẩn thận va phải thôi."
Kỳ Tỉnh đạp nhẹ chân ga, xe từ từ lăn bánh, nhưng tầm mắt vẫn dừng lại trên người cô: "Cô đi dạo phố mà lại va đến mức này à?"
Diệp Phục Thu vốn không giỏi nói dối, bèn chuyển ngay sang chủ đề khác: "Về nhà tôi sẽ giải thích rõ với dì rằng chuyện này không liên quan gì đến anh, anh yên tâm, sẽ không để anh bị mắng oan nữa."
Kỳ Tỉnh nhìn ra đường phố bên ngoài cửa xe, giọng nói nhẹ tênh: "Coi như cô biết điều."
Chiếc xe luồn lách qua các dãy phố, ánh sáng và bóng tối cứ như thước phim quay ngược chiếu lên gương mặt cô. Diệp Phục Thu lén lút nhìn người đang lái xe, rồi lí nhí hỏi: "Tại sao anh lại đến đón tôi? Tôi tự về được mà."
"Đúng thế." Kỳ Tỉnh cười nhạt, nửa đùa nửa thật: "Tôi cũng muốn biết tại sao."
Diệp Phục Thu: …
Giao tiếp với anh thực sự quá khó khăn.
Mới vài ngày trước vừa trải qua một vụ tai nạn xe, cô nắm chặt dây an toàn, cảm thấy có chút căng thẳng.
Trong không gian yên tĩnh của chiếc xe, Diệp Phục Thu lại một lần nữa ngước mắt lên, nhìn về phía góc nghiêng của gương mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng kia.
Trong lúc căng thẳng, cô không khỏi nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở trung tâm thương mại.
Nửa tiếng trước, khi cô gái tên Hàn Doanh kia gào lên một cách điên cuồng trước mặt cô, cô ta đã vô tình để lộ hàng loạt thông tin đủ để khiến Diệp Phục Thu bàng hoàng.
"Cô không biết đúng không? Tôi chính là người trước đây đã sống trong nhà họ Kỳ!"
"Đừng có mơ tưởng hão huyền cái kiểu gần nước sẽ được hưởng lộc! Không ai, không một ai có thể sống yên ổn ở cái nơi đó!"
"Bốn người rồi, bốn người! Bất kể là ai, chỉ cần là người được nhận tài trợ đưa vào nhà họ Kỳ, Kỳ Tỉnh nhất định sẽ… Đừng kéo tôi! Kỳ Tỉnh nhất định sẽ nghĩ đủ cách để khiến cô thân bại danh liệt!"
"Chỉ cần anh ta muốn, một ánh mắt của cô thôi cũng có thể trở thành lý do! Hahaha, nhìn cái bộ dạng ngây thơ ngu ngốc của cô mà xem!"
"Anh ta mấy ngày trước không tiếc hậu quả mà làm mất mặt Tôn Thuận trước mặt mọi người, chẳng phải là vì giúp cô xả giận sao!?"
"Dựa vào đâu… dựa vào đâu mà chỉ mình cô… Kỳ Tỉnh lại tốt với cô như vậy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!