Những ngày qua Khánh suy nghĩ rất nhiều, anh loay hoay và day dứt bản thân bởi những việc cần phải quyết định để ba má an tâm, anh thấy mình có lỗi vì sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Thắm.
- Anh Khánh.
- Em mới tới hả?
- Dạ, hai bác không ở nhà hả anh?
- Ba má và chị Hai ra nhà chị Ba rồi em.
Thắm từ phía sau ôm eo Khánh:
- Anh à, sao nhìn anh buồn vậy? Anh có chuyện gì nói em nghe đi.
- Không có gì em.
- Anh cứ giấu em, nói đi mà.
- Em giấu anh mới phải, em và Cường đóng giả là bồ của nhau, sao em phải làm vậy? Cường nói anh nghe hết rồi. Thắm à, em có hiểu gì về anh không?
Anh, anh, anh không…
- Em, em… Hiểu hay không hiểu thì em cũng mặc kệ, vì em yêu anh, mà có tiếng xe ai bên ngoài kìa anh.
Khánh trong nhà đi ra:
- Nam, bữa nay không phải làm chủ nhật sao?
Nam cầm cái hộp mủ đưa cho Khánh:
- Bữa nay cúp điện, đây là đường thốt nốt dưới quê má mới gửi lên, đường này nấu chè ngon lắm!
- Cảm ơn Nam, vô nhà đi.
- Giờ mình phải đi công việc.
Thắm gọi từ phía cửa:
- Anh Nam, dạo này khỏe không anh? Sao anh không vô nhà mà đi liền vậy?
- Em cũng đang ở đây hả? Cảm ơn em, anh khỏe.
- Em tới nãy giờ, Anh tới mà em nghĩ là ai đó nên không dám ra, xin lỗi anh.
- Không sao, em ở chơi, anh đi công việc chút.
- Dạ.
Nam chạy xe ra khỏi sân với vẻ mặt trầm, Khánh đứng nhìn theo, Thắm hỏi:
- Anh Nam có bồ chưa anh?
- Anh không biết, à, hình như là có.
- Anh Nam hiền thiệt đó anh.
- Sao em biết cậu ấy hiền?
- Vì ảnh có nét gì đó giống anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!