Chương 9: [Phần 2: Hoa hồng đỏ] Xuân Phân động lòng

Tống Duy Bồ nói thời tiết ở Melbourne thay đổi nhanh chóng, đúng là vậy thật. Thứ năm mưa rơi suốt một ngày, đến thứ sáu trời lại trong lành. Sáng sớm Mộc Tử Quân chỉ tùy tiện ăn một ít thức ăn, đang ngồi trong phòng khách uống sữa thì bạn cùng phòng người Myanmar của cô gấp gáp đi vào, kích động hỏi người đang đứng ngoài cửa có phải là bạn trai của cô không.

Mộc Tử Quân lập tức thề thốt phủ nhận, người kia phát ra một tiếng than thở đáng tiếc, tiếp tục hỏi có phải anh đang theo đuổi cô không. Mộc Tử Quân thầm nghĩ quan hệ của hai người họ trước mắt thật sự có chút phức tạp, giống như tôi xem anh như cây cầu, anh lại muốn vặt lông cừu của tôi. Qua lại vài lần, tất nhiên không thể quay về mối quan hệ tiền bạc đơn thuần ban đầu.

Khi cô mở cửa ra ngoài, quả nhiên Tống Duy Bồ đang đứng ngoài cửa chờ cô.

Vóc người anh cao ráo, tay phải cầm cốc cà phê tựa trên thân xe. Cô hiếm khi thấy một người nào đứng chờ mà không chơi điện thoại, hình như anh cũng không hút thuốc, chỉ nhàm chán đứng đó chờ cô, vẫn là cái khí chất không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh kia.

Phía sau là xe của Tống Duy Bồ. Thực ra lần đón cô ở sân bay trước đó Mộc Tử Quân đã muốn hỏi anh về chiếc xe này, gần đây lại thường thấy loại xe tương tự trên đường – đầu xe hoàn toàn giống khuôn mẫu của một chiếc hơi, phía sau buồng lái lại không có cốp xe, thay vào đó là thùng xe được gắn trực tiếp trên thân xe, cô chưa bao giờ thấy qua loại xe này trong nước.

"Pick

-up truck." Sau khi Tống Duy Bồ nghe cô hỏi vậy cũng hơi ngạc nhiên: "Trước kia em chưa từng thấy qua loại xe này sao?"

Pick

-up truck, xe bán tải, cô thật sự chưa thấy qua, nhưng nghĩ kỹ lại, loại xe này thật đúng là phù hợp với tình trạng người lao động vừa đắt đỏ lại vừa thiếu hụt tại Úc hiện nay, vừa có thể di chuyển và vận chuyển, đương nhiên còn có thể… đón người từ sân bay.

"Anh dùng tiền của mình mua sao?" Mộc Tử Quân hỏi.

"Quà trong lễ trưởng thành." Anh nói.

Cô hiểu ra, gật đầu rồi theo Tống Duy Bồ lên xe. Đi được vài bước đã thấy anh xoay người lại nhìn cô, anh nhắc nhở: "Vô

-lăng bên phải."

Lúc ngồi lên ghế phó lái, Mộc Tử Quân cảm khái từ tận đáy lòng: Thất sự có quá nhiều chỗ khác biệt mà. Như hai bán cầu Nam Bắc, mùa đối lập, kiểu xe xa lạ, thậm chí ngay cả vô

-lăng bên trái hay bên phải đều phải đi nhầm vài lần mới sửa được tư duy theo quán tính.

Thật sự rất khó để tưởng tượng được năm đó Kim Hồng Mai phải mất bao lâu mới hòa nhập hoàn toàn vào cuộc sống ở đây khi không thông thạo ngôn ngữ.

Cuối cùng nhiệt độ cũng đã tăng lên mức không cần mở điều hòa, sau khi thắt dây an toàn, cô hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt cũng nhìn ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi nội thành sau khi đến Melbourne, tâm trạng vui vẻ như học sinh tiểu học được đi chơi xuân.

Cô đặt cánh tay lên cửa sổ xe, ánh mặt trời cũng chiếu xuyên qua những viên ngọc trên cổ tay của cô. Mộc Tử Quân không nhịn được mà sờ qua từng viên ngọc một, ngón cái khẽ vuốt nhẹ lên viền vàng của hoa hồng đỏ, cảm nhận độ lồi của kim loại và đá quý.

Cô bỗng nhiên có một ý nghĩ trong đầu, quay đầu hỏi: "Tống Duy Bồ, ở Úc các anh có khái niệm về tiết Lập Xuân không?"

Nam sinh đang chuyển làn, không nghe rõ lời của cô.

"Lập Xuân là gì?" 

"Chính là ngày bắt đầu mùa xuân đó." Mộc Tử Quân nói: "Trong lịch của chúng tôi có một ngày đặc biệt, năm mới cũng dùng lịch này. Các anh ở bán cầu Nam ngược mùa với chúng tôi, các anh có không?"

Tống Duy Bồ suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có lẽ là về mặt thiên văn thì có. Loại như em nói, tôi nhớ là không có."

"Vậy à…" Mộc Tử Quân gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi cảm thấy thời tiết hôm nay tốt như vậy, hôm nay có thể là ngày Lập Xuân ở Úc."

Tống Duy Bồ cười cười: "Cho nên lịch này có thể xác định bằng cảm giác à?"

"Vậy thì không." Mộc Tử Quân lại đặt cánh tay trên cửa sổ, chống cằm: "Nhưng dù sao ở đây cũng không dùng lịch này. Chúng ta cứ đặt ra một ngày, người khác cũng không biết."

Cô dừng một chút.

"Ông nội tôi nói, lần đầu tiên ông động lòng với bà ngoại anh, là vào ngày Lập Xuân."

Họ đã lên đường cao tốc. Thời gian còn sớm, lại là cuối tuần, trên đường hầu như không có xe. Tốc độ xe nhanh, gió lại thổi quá mạnh, Tống Duy Bồ đóng hết cửa sổ xe lại. Mộc Tử Quân tựa trán vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên đường, lơ đễnh kể cho anh nghe.

"Thời trẻ gia đình ông nội làm kinh doanh, có một năm mùa đông, ông giúp gia đình đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn." Cô nói: "Lúc đó còn chưa có chiến tranh, gia đình cũng chưa suy tàn. Thương vụ đó thật sự rất lớn, sau khi hoàn thành, có một người bạn địa phương dẫn ông đến hộp đêm lớn nhất ở Thượng Hải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!