Chương 61: Đại kết cục (2)

Máy bay hạ cánh.

Tiếng trò chuyện của hành khách vọng vào tai, Mộc Tử Quân tỉnh lại trong cơn tròng trành sau những lần trượt trên ghế. Cô ngơ ngác nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới ý thức được, mình đã về đến Bắc Kinh.

Đã đến Bắc Kinh rồi sao.

Chỉ 20 tiếng đồng hồ sau khi cô nhận được cuộc gọi, cô đã mua vé chuyến bay gần nhất, hầu như vừa về đến nhà đã vội vàng ra sân bay. Khi Tống Duy Bồ đưa cô đến sân bay, anh bảo cô ngủ trên xe một lát, trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại những lời trong cuộc điện thoại kia.

"Hôm qua ông vẫn còn khỏe, đột nhiên trở bệnh nặng, đã cấp cứu trong ICU suốt cả ngày…"

"… Giữa chừng ông có tỉnh lại một lúc, còn bảo chúng ta đừng điều trị nữa, ông nói rằng mình đã gặp cố nhân trong mơ, nói mình đã sống đủ lâu rồi."

"Tử Quân, ông nói muốn gặp con lần cuối…"

Cô rời đi vào nửa đêm một ngày cuối thu ở Nam bán cầu, đến nơi vào chạng vạng một ngày cuối xuân ở quê hương. Mộc Tử Quân xoa trán cố gắng thoát khỏi trạng thái mơ màng, sau đó lấy điện thoại ra, dùng tay phải chạm vào dái tai. Cô tháo bông tai, dùng phần kim của nó mở khe cắm thẻ ở cạnh bên điện thoại để đổi lại thẻ sim trong nước.

Có lẽ vì chuyến bay dài xuyên nửa bán cầu, những cảm xúc dâng trào dường như cũng bị bỏ lại trên độ cao ngàn mét. Cô chấp nhận những gì sắp xảy ra nhanh hơn mình tưởng, lặng lẽ nhìn biểu tượng tín hiệu ở góc phải trên màn hình điện thoại hiện lên, mình đã khôi phục kết nối với thế giới bên ngoài.

Sau khi mạng đã kết nối, màn hình nhanh chóng hiện lên vài tin nhắn.

River: [Đến nơi chưa?]

Kiri: [Đến rồi.]

Chỉ vài giây sau, bên kia đã trả lời: [Ừm, anh vẫn luôn ở đây.]

Cô lướt xuống, là tin nhắn của ba trong nhóm gia đình: [Ba đến sân bay rồi.]

Mẹ: [Ông nội vừa tỉnh lại một lúc, anh đón con gái rồi đưa con đến thẳng bệnh viện luôn nhé.]

Hành khách xung quanh đã đứng dậy, Mộc Tử Quân cũng đứng lên theo họ. Lấy ba lô xuống đeo lên lưng xong, cô lại trả lời vài câu trong nhóm rồi theo dòng người ra ngoài.

Sân bay trong nước quá lớn, sau khi xuống máy bay cô bước nhanh hơn, vượt qua nhiều người đi phía trước. Sau khi bận rộn hoàn tất các thủ tục xuất cảnh, cuối cùng cũng tìm được lối ra, cô vội chạy nhanh ra ngoài.

Hai ba con đã một năm không gặp, lúc này gặp nhau cũng không có gì để nói. Mộc Tử Quân vội vàng theo ba mình chạy ra bãi đỗ xe, tháo ba lô ra ôm phía trước ngực rồi ngồi vào ghế phụ.

Dù máy bay đã bay suốt 11 tiếng, nhưng thời gian trong nước chậm hơn Melbourne, Mộc Tử Quân bỗng có cảm giác như mình đã trộm lấy được hai giờ từ trong tay ông trời.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, cuối cùng rời khỏi cao tốc. Trong lúc đợi đèn đỏ, ánh mắt của ba cô chuyển sang nhìn thấy chuỗi vòng tay trên tay cô, trong giọng nói có vẻ bất ngờ: "Cái vòng này…"

"Còn thiếu một hạt." Cô cúi đầu nói.

"Hửm?"

"Con đã tìm lại từng hạt một." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu rầu rĩ nói: "Chỉ còn thiếu hạt cuối cùng, nhưng không kịp nữa rồi."

Không kịp rồi, may mà vừa nãy trong giấc mơ cô đã nghĩ ra cách để ứng phó. Đèn đỏ chuyển xanh, xe của họ lại lao nhanh qua vạch kẻ đường. Mộc Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ, tay phải che lên cổ tay trái, đầu ngón tay chạm vào từng chữ khắc trên đó, cảm nhận xúc giác lạnh lẽo truyền vào tay.

Giờ cao điểm buổi tối, đèn đuôi xe đỏ rực kéo dài mãi đến cuối con đường. Từ Nam bán cầu trở lại, mùa trái ngược, thời tiết cũng khác, cô cảm thấy nhiệt độ quá cao, thế là cởi áo khoác ra xắn tay áo sơ mi bên trong lên. Dưới tay áo trắng muốt là chuỗi hạt ngọc sáng bóng, lạnh lẽo nằm trên da thịt. Xe chậm rãi tiến về trước, cô quay đầu lại bất ngờ nhìn thấy một hàng chim bồ câu trắng đậu trên cây hoè bên đường.

Ánh nhìn của cô dừng lại trên những con chim bồ câu, một con khẽ động đậy, sau đó dang cánh bay mang theo cả bầy cùng rời đi, tiếng cánh vỗ phành phạch như thổi bay cả cây hoa trắng.

Cuối cùng, xe cũng đến trước cửa bệnh viện.

Trên đường, ba cô nói ông nội đã chuyển ra khỏi phòng ICU, không phải vì ông đã qua cơn nguy hiểm, mà là ông bày tỏ mình không muốn chịu đau đớn thêm nữa, bác sĩ cũng đưa ra lời đề nghị tương tự. Sau khi chuyển phòng bệnh, lục tục có những người đến chia tay ông lần cuối, nhưng đều bị ông từ chối, hiện giờ người ông muốn gặp nhất có lẽ chỉ còn cô cháu gái mà một tay ông đã nuôi nấng đến lớn.

Dưới toà nhà bệnh viện, người đi lại tấp nập, khuôn mặt bệnh nhân và người nhà đều có vẻ u ám, thoạt nhìn sang chỉ thấy toà nhà xám xịt, ảm đạm. Trong không gian trắng xóa, Mộc Tử Quân sải bước chạy nhanh tới, cô dừng lại dưới lầu chống tay lên gối hít thở một lát, không quay đầu nhìn ba cô đang đuổi theo, cũng không đợi thang máy đang xếp một hàng người dài trước mặt, cứ thế một bước ba bậc đi lên thang bộ.

Uyển Thành Trúc nằm ở phòng bệnh tầng sáu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!