Chương 6: Mojito (1), Rattlesnake cocktail (2)

1) Mojito: thức uống truyền thống của người Cuba, được tạo nên nhờ sự kết hợp vị chua của chanh, vị ngọt của đường hay trái cây, mùi thơm hăng hắc của lá bạc hà và chút cay nồng của rượu Rhum.

(2) Rattlesnake cocktail là sự kết hợp của lửa và vị ngọt, rượu mạnh và các chất bổ sung dễ chịu. Thành phần bao gồm rượu mùi cà phê và rượu mùi ca cao. Màu sắc của thức uống chuyển sang màu nâu nhạt, giống như socola tự làm, pha chế tình yêu.

Tất cả sách đều đã được trả về vị trí ban đầu, công việc hôm nay của Tống Duy Bồ cũng sắp kết thúc, còn thu hoạch thêm một số kiến thức về ngôn ngữ văn hóa. Hai người sóng vai rời khỏi thư viện, cô mất một lúc để xác định phương hướng rồi nói: "Tôi đi hướng này."

"Tôi phải đi tàu điện." Tống Duy Bồ nói.

Dường như thời tiết ấm hơn một chút, nhưng cũng không bớt lạnh hơn. Bên ngoài bất chợt nổi gió, Mộc Tử Quân co rúm người lại, giọng điệu mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Ban ngày còn hơn mười độ, bây giờ lại lạnh như vậy…"

"Melbourne vốn là vậy." Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn sắc trời xa xa, xác nhận trời sẽ không mưa: "Nhiệt độ thay đổi rất nhanh, gió mưa đều rất đột ngột."

Tóc cô bị gió thổi bay lên, có vài sợi lướt qua mặt anh. Hai người gật đầu xem như tạm biệt, Tống Duy Bồ đứng dựa vào đèn đường ở trạm tàu điện chờ tàu.

Con đường thẳng tắp, không phải là khu trung tâm nên không có những tòa nhà cao tầng, anh có thể nhìn thấy đường chân trời phía cuối con đường. Khi tàu điện từ xa "đinh đinh đang đang" chạy đến gần, trong đầu Tống Duy Bồ lại hiện lên tên khách sạn đó.

Khách sạn Trường An.

Tờ báo năm 1938, khách sạn năm 1938. Thời gian đã lâu, ngay cả trên mạng cũng không tìm được tin tức về nó, cứ như là một nơi chưa từng tồn tại.

Tàu điện đến trạm, Tống Duy Bồ theo dòng người lên xe. Tốc độ tàu điện nhanh hơn so với con người nhiều, anh khoanh tay ngồi xuống chỗ trống bên cửa sổ, sau khi tựa lưng ra sau mới nhìn thấy Mộc Tử Quân vừa đi trước anh một bước.

Nữ sinh thích làm đẹp, nhiệt độ còn chưa tăng đã thay váy dài, bên ngoài khoác áo da, bị lạnh đến mức chạy bước nhỏ. Cửa sổ xe mở hé, anh nhanh hơn cô một chút, chậm rãi dừng ở trạm đầu tiên. Tống Duy Bồ chống tay lên cửa sổ, gọi người đang chạy bước nhỏ bên ngoài một tiếng: "Mộc Tử Quân!"

Cô bất ngờ dừng bước, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó nhìn thấy Tống Duy Bồ trên tàu điện. Anh hơi cúi người, hỏi cô: "Em lạnh không?"

Hành khách xuống xe, cô tránh khỏi dòng người, bước về phía thân xe hai bước, cười khổ nói: "Gió lớn quá."

Tống Duy Bồ gật đầu, lấy từ trong cặp ra chiếc khăn quàng đã gấp gọn, ném ra ngoài cửa sổ. Mộc Tử Quân theo phản xạ đưa tay đón, chiếc khăn quàng rơi thẳng vào lòng cô, ấm áp một cục.

Tàu điện kêu "đinh" một tiếng, cửa bắt đầu đóng lại. Lúc cô ngẩng đầu lên lần nữa, tàu điện đã rời đi.

Cô chỉ có thể nhìn thấy tay của Tống Duy Bồ đang nửa chống lên cửa sổ, khớp ngón tay hơi cong, đặt nghiêng trên khung cửa sổ, ngón tay gõ nhè nhẹ vào thân tàu kim loại.

***

Khu phố người Hoa còn cách trạm tàu điện một đoạn. Thời gian về nhà vừa đúng giờ ăn tối, nên trên đường phố đều là người đến ăn cơm. Tống Duy Bồ đi qua dòng người tấp nập, cuối cùng bước chân cũng dừng lại trước một nhà hàng Trung Quốc.

Mùa du lịch cao điểm còn chưa đến, trước cửa tiệm cũng không có người xếp hàng dài chờ đợi. Một nhân viên phục vụ đứng trước cửa chào khách, thấy Tống Duy Bồ đứng trước cửa thì cười nói: "Đến tìm chị Lý à?"

Chị Lý là bà chủ của nhà hàng Trung Quốc này, cũng là bạn đánh bài của Kim Tương Tuyệt khi còn sống. Tống Duy Bồ gật đầu, sau cửa đã truyền đến tiếng kêu vội vã không ngớt: "Di Vờ à! Di Vờ ơi!"

Tống Duy Bồ: …

"Dì à." Anh nói: "Cứ gọi cháu như trước đây là được rồi."

Một dì gắn lông mi giả bất ngờ ló ra từ bên trong cửa.

"Không được!" Dì ấy kiên quyết nói: "Dì đang luyện tiếng Anh mà! Đến đây đã mười mấy năm mà vẫn chưa nói tốt, dì phải tập gọi cháu bằng tên tiếng Anh, đúng không, Di Vờ?"

"Chị Lý." Nhân viên phục vụ kéo tay áo của dì ấy: "Người ta là River…"

"À." Chị Lý bừng tỉnh hiểu ra: "Cũng là nhóm du học sinh các em phát âm chuẩn – Ri Vờ."

Tống Duy Bồ bỏ qua việc sửa lại cho đúng.

Bên ngoài gió lớn, bà chủ dẫn Tống Duy Bồ vào trong, như thường lệ lấy vài phần cơm hộp từ sau nhà bếp đưa cho anh. Tống Duy Bồ đã thành thói quen, từ chối quá khó khăn, mà anh cũng không muốn dành thời gian để từ chối.

"Dì à." Anh hỏi: "Nhà hàng này của dì trước đây là một phòng khám, phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!