[Bắc Bình, năm 1931.]
"Tiểu Thất, bên này!"
Bắc Bình năm Dân Quốc thứ hai mươi, Thiên Kiều náo nhiệt như một màn kịch lớn trên sân khấu.
Tư Thất không biết mình bao nhiêu tuổi, nếu tính từ năm được sư phụ nhặt về từ bến tàu thì năm nay cậu ta 13 tuổi, bằng tuổi với Tiểu Thừa đang cởi trần mặc áo ngắn chạy băng băng phía trước. Cả hai đều là người làm nghề võ, đường nét của cậu ta thì sâu và góc cạnh hơn Tiểu Thừa. Nhưng đối với bọn trẻ diễn xiếc khỉ thì góc cạnh hay đường nét cũng chẳng quan trọng gì, bản lĩnh nhanh nhẹn mới là điều quan trọng nhất.
Hai người chạy qua cô bé chơi trống lục lạc, chạy qua người đàn ông biểu diễn khí công, đi qua quầy của thầy giáo kể chuyện, lại nhảy qua những chiếc ghế được bày giữa đường của quán trà. Trên quầy có người đang tức giận đập bàn, chửi bới mọi người.
"Ai chẳng biết tuyến đường sắt Nam Mãn là do người Nhật tự mình phá hủy? Cuối cùng lại muốn đổ lên đầu chúng ta! Cả căn cứ Bắc Đại Doanh cũng bị họ cho nổ, Thẩm Dương cũng bị chúng chiếm, các người nhìn xem đường phố Bắc Bình mấy ngày nay, tất cả đều là dân tị nạn từ Đông Bắc chạy đến!"
"Tại sao không kháng cự? Tại sao lại không đấu tranh! Đã chắp tay dâng lên ba tỉnh Đông Bắc cho người ta, quân đội đâu? Súng ống đạn pháo đâu?"
"Đừng nói là Bắc Bình, hiện giờ dọc theo sông Trường Giang đi xuống phía Nam, nơi nào không có dân tị nạn từ Đông Bắc? Dọc đường chết đói không biết bao nhiêu! Chỉ mong có anh hùng xuất thế, giữ vững núi sông này. Tôi không muốn một ngày nào đó, cũng phải rời xa quê hương…"
"Đến rồi!" Tiểu Thừa dừng bước.
Tư Thất dừng lại theo, cùng Tiểu Thừa đâm đầu vào đám đông. Trong đám đông chen chúc toàn là những gia đình nghèo khổ đến nhận cháo. Người phát cháo là một người làm, dùng muỗng gõ vào thùng sắt, giọng nói cao vút, cứ như vì khả năng đó mới được chọn làm công việc này.
"Đừng chen lấn! Đừng chen lấn! Ai cũng có phần! Người nhà họ Uyển thiện tâm, hôm nay phát nhiều hơn, nếu chen lấn làm cậu chủ nhỏ nhà tôi bị thương thì lần sau sẽ không có nữa đâu!"
Tư Thất nhảy lên một cái, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu chủ nhỏ thấp hơn người hầu nửa cái đầu đang phát cháo phía sau. Nhà họ Uyển là thương gia giàu có, thích làm việc thiện, phát cháo mỗi ngày. Hôm nay đến lượt con trai út của nhà lớn. Đoàn người đông nghịt, Tư Thất bị Tiểu Thừa kéo về phía trước, vừa đi vừa nghe cậu nhóc than thở: "Đầu thai thật là bất công, có người sinh ra đã ăn ngon mặc đẹp, trong nhà có lương thực không ăn hết, thường ra ngoài kiêu ngạo làm người lương thiện.
Còn chúng ta từ nhỏ đã hèn mọn, ở chợ hoa tay múa chân, diễn xiếc khỉ kiếm sống…"
Tư Thất không nói gì.
Có số mệnh phải kiếm sống đã là hèn mọn sao? Không hẳn, vốn dĩ ngay cả cuộc sống như vậy cậu ta cũng không nên có. Sư phụ nhặt cậu ta từ dưới cầu, mang về nhà để sư mẫu tùy ý nuôi dưỡng, cuối cùng cũng nuôi lớn. Trong đoàn xiếc có rất nhiều đứa trẻ như cậu ta, đều theo họ Tư của sư phụ, cậu ta là đứa thứ bảy.
Cuối cùng cũng chen lên trước đám đông, Tư Thất đưa tay ra. Khi chén cháo được đặt vào lòng bàn tay, cậu ta ngẩng nhìn vào mắt thiếu gia nhà họ Uyển. Hắn nhìn về phía Tư Thất với ánh mắt rất bình thản, dù sao có nhiều người đến nhận cháo như vậy, đối với hắn mà nói đều là một đám người chết đói như kiến, không có gì khác biệt.
Tư Thất nhìn hắn, động tác chậm lại một chút đã bị người ta chen rồi. Nhiều người chen chúc xô đẩy, cậu ta không nhịn được quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé mái tóc rối tung cũng chen vào đám đông.
Con gái nhà người khác đều sạch sẽ, còn cô bé này thì ngược lại, quần áo bẩn thỉu, tóc cũng lộn xộn che khuất nửa khuôn mặt, như đang chạy nạn — à, có lẽ cô bé chính là dân chạy nạn.
Những người đến nhận cháo bên cạnh đều cao lớn, cô bé nhỏ xíu, xương cốt gần như bị ép nát. Cô bé cứ nhảy lên trong khe hở, cuối cùng cũng chen lên trước mặt thiếu gia nhà họ Uyển, nhưng lại bị người hầu chặn lại.
"Này!" Hắn ta hét lớn: "Vừa rồi mày mới lấy một chén rồi, sao lại đến nữa! Nhà họ Uyển phát cháo, mỗi người một chén, không thể phá vỡ quy tắc!"
"Tôi lấy thay cho em trai tôi!" Cô bé nhảy lên nói, giọng nói rất lớn, không sợ chút nào. Nhưng không phải cứ to giọng là có lý, mọi người nhanh chóng trở nên kích động, la mắng: "Mày lấy thêm một chén, người khác sẽ uống ít một chén, trên phố này đâu chỉ có gia đình mày là dân tị nạn! Tránh ra! Nhanh đi!"
Cô bé sốt ruột giãy giụa, nhưng do quá gầy gò nhỏ bé, gần như bị người ta nắm lấy quần áo đẩy ra khỏi đám đông. Thiếu gia nhà họ Uyển đứng trong đám đông ngẩng đầu nhìn cô bé một cái, ánh mắt vẫn rất bình thản.
Tư Thất lau miệng, nhìn thoáng qua bát cháo mình chỉ mới uống được vài ngụm.
Thực ra cậu ta không đói lắm, trong đoàn xiếc bị đánh bị phạt là chuyện bình thường, nhưng ít khi bị đói. Chỉ là ở tuổi này trẻ con đang lớn, lúc nào cũng cảm thấy không no, nên mới theo Tiểu Thừa đi giành cháo. Cô bé bị đẩy ra khỏi đám đông, rũ vai, những sợi tóc rối đều xõa xuống. Tư Thất nghĩ cô bé đang khóc nên không kìm lòng được bước theo vài bước.
Đi vào từ con đường lớn là một con hẻm hẹp, vừa vào thì tiếng ồn ào của đám đông lập tức biến mất. Tư Thất thử tiến lại gần, thấy cô bé đá mạnh một viên đá dưới đất, tức giận nói: "Có gì ghê gớm đâu! Chỉ là một bát cháo thôi. Đợi tôi phát đạt, một ngày ba bữa đều ăn Mãn Hán toàn tịch!"
Tư Thất suýt cười thành tiếng.
Không cướp được cháo, không tự thương hại mà lại bắt đầu thề quyết tâm vươn lên. Cậu ta định gọi cô bé lại để đưa bát cháo của mình cho cô ấy, không ngờ hòn đá bị đá lăn vài vòng, cuối cùng đập vào đầu gối của một người.
Hòn đá không nhỏ, người nọ kêu "Á" một tiếng.
Tư Thất ngẩng đầu lên, cô bé cũng vậy. Trong con hẻm chật hẹp, không biết từ đâu xuất hiện một thiếu niên mặc áo dài cổ đứng màu trắng, bên ngoài khoác áo ngắn màu xanh nhạt bằng lụa, trông sạch sẽ, quý phái, hoàn toàn không hợp với con hẻm này.
Tư Thất nhận ra ngay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!