Chương 5: Đàn ông ấy mà, không thể quá tự tin vào sức hút của mình được

Ngày hôm qua Tống Duy Bồ không tiếp tục cuộc trò chuyện là vì rất nhiều nguyên nhân, nguyên nhân trực tiếp nhất chính là anh ngại phiền phức. Kinh nghiệm cuộc sống từ trước đến nay khiến anh muốn tránh xa những phiền hà, ngoại trừ miếng keo dán chó hình người là Tùy Trang ra, tình cảm giữa anh và những người khác đều rất nhạt nhẽo.

Mộc Tử Quân vẫn đang đợi anh trả lời, anh đặt quyển sách cuối cùng vào trong thùng giấy, ngước mắt nhìn cô.

"Vẫn chưa." Anh nói: "Phố người Hoa đã không còn nhiều người lớn tuổi nữa."

Mộc Tử Quân "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn thùng giấy nặng dưới tay anh.

"Tôi cũng từng nghĩ …" Cô nói: "Có lẽ bà ấy đã không còn nữa."

Bên trong hiệu sách im ắng, chỉ có bụi bặm bay lững lờ trong không trung. Tống Duy Bồ đột nhiên ý thức được, tuyển tập Kim Dung phiên bản năm 1967 trong thùng giấy là hàng nhập vài chục năm trước của bà ngoại anh, tuổi đời còn lâu hơn anh.

Cô lục đống sách cũ này ra trước ánh mặt trời, giống như anh lục tung những ngăn tủ trong nhà để tìm ảnh cũ của bà ngoại. Đặt tay lên ngực và tự hỏi, anh cũng không hẳn không tò mò.

Mộc Tử Quân đứng ở trước quầy hàng trong hiệu sách, lơ đãng lật quyển tạp chí Lonely Planet cô vừa mua. Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc không duỗi không nhuộm đen nhánh xõa trên vai. Tống Duy Bồ thấp thoáng cảm giác như anh có thể nhìn thấy được dáng vẻ thời trẻ của Kim Tương Tuyệt từ trên khuôn mặt cô.

Mái tóc của Kim Tương Tuyệt cũng từng đen như thế, Kim Tương Tuyệt cũng từng trẻ như thế, nhưng trong ký ức của anh mái tóc bà bạc trắng như tuyết, dáng vẻ dần dần cúi gục trước thời gian.

Trong anh sinh ra một suy đoán có vẻ hợp lý.

Trên tủ quầy hàng có cuộn băng dán, anh xé mở một cuộn bắt đầu dán kín miệng thùng lại. Mộc Tử Quân đưa tay ấn giữ thùng giúp anh, ánh mắt anh dừng lại trên cổ tay cô, sau đó lại nhìn sang chỗ khác: "Bà ấy là người nhà em sao?"

"Không phải." Mộc Tử Quân kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó dường như đã phản ứng lại vì sao anh hỏi như vậy: "Anh cảm thấy tôi trông rất giống bà ấy, đúng không?"

Tống Duy Bồ không nói, chỉ cúi đầu quấn băng dính.

Dù sao thì chuyện này vẫn khá rõ ràng.

"Người trong nhà trước kia cũng từng nghi ngờ, nhưng thực sự không có khả năng đó." Mộc Tử Quân rụt tay về: "Năm 1937 bà ấy đã rời khỏi Trung Quốc rồi, không hề lưu lại huyết thống ở đó. Cả đời ông nội tôi không kết hôn, năm ông hơn bốn mươi tuổi, trong lúc đi Singapore làm ăn vô tình gặp bạn bè qua đời đã nhận nuôi ba tôi. Lúc phát hiện ra tôi càng lớn càng giống bà ấy, cả nhà đều rất kinh ngạc, thậm chí còn từng đi hỏi thăm người lớn trong nhà của mẹ tôi…"

Tống Duy Bồ đặt đồ trong tay xuống ngẩng đầu nhìn cô.

"Anh có từng nghe nói đến series ảnh chụp "I"m not a look

-alike" (*) chưa?" Mộc Tử Quân lấy điện thoại ra tìm kiếm một bộ ảnh do nhiếp ảnh gia Francois Brunelle chụp, Tống Duy Bồ cúi đầu nhìn xem, phát hiện ra tác phẩm này thậm chí còn được đăng báo và gửi đi triển lãm.

"Một nhiếp ảnh gia đã dành mười hai năm để tìm kiếm hai người giống nhau nhưng không có quan hệ huyết thống, sau đó phát hiện tình huống này không hiếm gặp. Đến cuối cùng ngay cả ông nội tôi cũng thừa nhận đây chỉ là sự trùng hợp."

(*) Bộ ảnh thú vị có tên "I"m not a look

-alike" (Tôi không phải một "bản sao"), bộ ảnh chứng minh hiện tượng song trùng trên thế giới. Trong đó, các cặp "sinh đôi" không cùng huyết thống sẽ được khắc họa chân dung cận cảnh và sắc nét bằng những tấm hình đen trắng.

Tống Duy Bồ đã nhanh chóng hiểu được ý cô nói… Thì ra, hai người bọn họ đều không phải người thân trực hệ của hai ông bà cụ này.

"Em đến tìm bà ấy thay ông nội em sao?"

"Đúng vậy." Mộc Tử Quân nói: "Ông nội tôi bệnh rồi, trước khi chết muốn gặp lại bà ấy một lần. Người trong nhà đều nói bà ấy đã nhiều năm không có tin tức, có lẽ đã không còn trên đời nữa, nhưng tôi nghĩ… ngộ nhỡ vẫn còn thì sao."

Thùng giấy đã được đóng gói xong, Tống Duy Bồ dùng dao rọc giấy cắt đứt băng dính. Tiếng lưỡi dao cắt xuyên không khí như cắt đứt một sinh mệnh phủ đầy bụi bặm của Kim Tương Tuyệt, để lộ ra một khe hở quá khứ.

Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn về hướng Mộc Tử Quân.

"Tôi có thể giúp em hỏi thăm xem sao." Anh nói: "Ngoài bức ảnh và tên ra, em còn thông tin gì khác không?"

Mộc Tử Quân "ồ" một tiếng sau đó vén tay áo lên, đặt cổ tay lên trên mặt bàn quầy hàng. Tống Duy Bồ cúi đầu, nhìn thấy chuỗi vòng ngọc trên cổ tay cô.

Anh ngỡ ngàng nhận ra được, chiếc vòng này là cùng một chiếc với chiếc vòng trên cổ tay Kim Tương Tuyệt trong ảnh, nhưng chuỗi vòng bà ngoại đeo đầy ắp các hạt ngọc, còn chuỗi trên tay Mộc Tử Quân chỉ có sáu hạt.

"Lúc bà ấy đi đã để lại thứ này cho ông nội tôi." Mộc Tử Quân nghiêm túc mở ra cho anh xem: "Chiếc vòng ở chỗ tôi có sáu hạt, có lẽ ở chỗ bà ấy cũng sẽ có sáu hạt. Anh xem này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!