Chương 48: “Thích to hơn nữa à…”

Có những chuyện tế nhị, một khi đã bỏ lỡ cơ hội nào đó thì muốn nói ra sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Đối với hiện tượng này, Mộc Tử Quân cũng học theo Dư Thu Vũ gọi "Đây chính là cuộc đời".

Bài vở học kỳ sau nặng hơn học kỳ trước, cộng thêm thư viện mở cửa lại, đột nhiên Mộc Tử Quân cảm thấy thời gian không đủ dùng. Tô Tố cũng cảm nhận được sự bận rộn của cô, khi sắp tan làm thì gọi cô vào phòng họp kín lần nữa, hỏi xem cô còn đủ sức tiếp tục thực tập ở phòng khám không.

Học kỳ này cô chỉ có chiều thứ ba và thứ sáu là không có tiết, thậm chí một số công việc chỉ có thể hoàn thành trực tuyến. Đối diện với sự quan tâm của Tô Tố, Mộc Tử Quân cũng rơi vào tình thế khó xử —

Nếu nghỉ việc thì cô sẽ rất khó tìm được cơ hội thực tập chuyên môn như vậy ở Melbourne, dù sao cô cũng biết vài đàn chị khóa trên năm hai, năm ba chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm ở bệnh viện tâm thần. Nếu không nghỉ việc, có thể cô phải hoàn toàn nghỉ việc ở hiệu sách của Tống Duy Bồ, như vậy mới có đủ thời gian cân bằng giữa phòng khám và thư viện.

Anh có cần tuyển người khác nữa không?

Anh có tự mình xoay xở được không?

"Không cần vội trả lời tôi." Tô Tố chống bàn tay trắng nõn vào má, ngồi phía đối diện bàn họp an ủi cô: "Nhưng nếu có quyết định thì phải báo trước cho tôi nhé, để tôi có thời gian phỏng vấn người khác trước khi em đi. Gần đây có thêm vài người cố vấn tiếng Hoa đến, áp lực của tôi lớn lắm."

"Được, em sẽ suy nghĩ thêm, có thể em cần thương lượng với River một chút."

Tô Tố cười tinh nghịch: "Sao? Đã đến mức đó rồi à… Cậu ấy tỏ tình?"

Trong đầu Mộc Tử Quân lóe lên cảnh tượng ở hồ bơi, nhất thời cảm thấy ngồi không yên: "Không không không… Không có."

Cuộc trò chuyện về công việc kết thúc, cuối cùng hai người họ có thói quen tán gẫu vài câu. Ngành tâm lý học rất cần ngôn ngữ chuyên môn, nên kiếm sống ở đây khá khó khăn, Tô Tố nhắc đến vài người bạn học của cô ấy lần lượt về nước, hiện tại ở Melbourne cũng không có bạn bè thân thiết.

Mộc Tử Quân bỗng nhớ ra điều gì.

"Chị Tô Tố." Cô kéo ghế dựa lên phía trước: "Em muốn hỏi chị một chút, hồi cấp ba River… có kể với chị về chuyện tâm lý của anh ấy không?"

Tô Tố ngây ra một chút, biểu cảm ngay lập tức trở nên nghiêm trọng hơn. Cô ấy chỉnh lại chút đồ trong tay, nói ngắn gọn: "Có nhắc đến một chút."

"Ý em là…"

"Kiri." Giọng Tô Tô hơi nghiêm túc: "Chuyện này em phải tự hỏi River, đây là chuyện riêng tư của cậu ấy, tôi không được phép tiết lộ khi chưa có sự đồng ý của cậu ấy. Hơn nữa thực ra lúc ấy…"

Cô ấy thở dài: "Cậu ấy không nói nhiều với tôi, cậu ấy rất khó tin tưởng người khác."

Cô ấy từ chối rất thẳng thắn, Mộc Tử Quân có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại tự động viên mình.

"Em không hỏi chị về chuyện lúc đó." Cô nói: "Là vào kỳ nghỉ, em và anh ấy tham gia buổi gặp mặt bạn bè, sau đó—"

Cô dùng vài câu để tóm tắt xong cảnh tượng hôm đó, Tô Tố nghe xong thì nhíu mày. Mộc Tử Quân biết đạo đức nghề nghiệp của Tô Tố sẽ ngăn cô ấy nói ra điều gì, nên chỉ nhờ cô ấy lựa chọn "đúng" hoặc "không" thôi.

"Em cũng học tâm lý nên muốn hỏi chị." Cô nghiêng người về phía trước dò xét: "Đây có phải là một dạng biểu hiện của rối loạn căng thẳng sau tổn thương không."

Người phụ nữ đối diện cau mày lại, do dự một lúc rồi gật đầu miễn cưỡng.

"Nếu những gì em nói là chính xác." Cô ấy nói: "Thì rất có khả năng."

"Anh ấy từng nói với em rằng anh ấy luôn ghét bản thân mình."

"Đây là một dạng ám thị tâm lý phổ biến của bệnh này."

"Nhưng em thấy trong tài liệu, phản ứng này thường xuất hiện trong vòng sáu tháng sau sự kiện tổn thương xảy ra, mà chuyện đó đã qua sáu năm rồi…"

"Tính trì hoãn." Tô Tố trả lời: "Những chuyện xảy ra thời niên thiếu có ảnh hưởng lâu dài hơn so với tuổi trưởng thành, hơn nữa cậu ấy từng kháng cự trị liệu từ bên ngoài, việc này rất khó giải quyết."

"Theo những gì tôi biết, hành vi ngay lúc đó của cậu ấy có khuynh hướng cá nhân phải phục tùng quần thể để được họ chấp nhận, học thuật thường gọi loại lựa chọn này là ảnh hưởng chuẩn mực, về bản chất nó là một phản ứng tự bảo vệ. Nhưng cậu ấy làm vậy… ngược lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn về sau này, bất luận là với bản thân hay người khác. Xét đến độ tuổi của cậu ấy khi đó, ảnh hưởng tâm lý vô cùng sâu sắc."

Mộc Tử Quân nhíu mày nghe cô ấy nói.

"So với các ca bệnh khác mà tôi từng xử lý, cảm xúc của cậu ấy rất ổn định, thoạt nhìn không có vấn đề gì." Tô Tố nói: "Điều này tốt cho những người bên cạnh cậu ấy, không ai phải đối mặt với cảm xúc tiêu cực đó, nhưng những năng lượng tiêu cực này luôn cần có lối ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!