Ở Úc không có Tết Âm lịch, cũng không có ngày nghỉ thêm. May mắn là đêm Giao thừa năm nay rơi vào thứ bảy. Từ thứ tư đến thứ sáu Mộc Tử Quân đều không thể tập trung, mỗi khi cô tan ca về nhà thì Ninh Uyển vẫn còn đang du lịch bên ngoài chưa về.
Mỗi khi trở về, bà ấy lại khen Tống Duy Bồ tốt thế nào…
"Kiri." Hôm đó về nhà cô lại nghe Do Gia cảm thán bên tai: "Chị thấy mẹ em đã hoàn toàn bị River chinh phục rồi."
"Em cũng không ngờ anh ấy lại có sức hút với các bà mẹ trung niên như vậy." Mộc Tử Quân trả lời.
"Đó là em đã đánh giá thấp khả năng của cậu ấy." Do Gia nói: "Em nhìn thái độ của các dì ở phố người Hoa đối với cậu ấy mà xem, cậu ấy có thiên phú trong phương diện này lắm."
Chiều ngày Giao thừa, thầy Tống — người có tài năng thiên bẩm trong nhiều phương diện đã sớm đến căn nhà thuộc sở hữu của mình dưới sự thúc giục của Ninh Uyển.
Để làm khách.
Ngoại trừ Steve về nhà ở Sydney, Do Gia và Tùy Trang cũng đến, cả nhóm tụ tập ồn ào trong phòng khách để chuẩn bị bữa cơm tất niên. Có người lớn chỉ huy, hiệu suất nấu nướng cao hơn hẳn so với lần tổ chức sinh nhật cho Mộc Tử Quân, trên bàn bày ra tám món ăn chưa từng có, thậm chí chiếc TV trước đây chỉ dùng để Steve chơi game còn chiếu cả chương trình Gala xuân của đài truyền hình trong nước.
Dù sao Do Gia cũng mới sang đây từ cấp ba, Steve không ở đây, người thực sự sinh ra và lớn lên ở đây chỉ có Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân không chắc là trước đây anh có xem chương trình Gala xuân cùng Kim Hồng Mai không, nên thừa dịp khi anh chuyển kênh mà hỏi.
"Hồi nhỏ chỉ xem được các kênh ở Úc, cũng không có mạng." Anh nhìn chằm chằm màn hình, lơ đãng trả lời: "Hai năm trước khi ra đi, bà có chỉnh giúp nhưng tôi cũng không xem."
"Bà" ở đây là chỉ Kim Hồng Mai.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, anh lớn lên ở phố người Hoa, thực ra anh hiểu rõ ý nghĩa của Tết Âm lịch đối với người Trung Quốc, nhưng trước đây anh chưa từng ngồi xuống xem chương trình Gala xuân cùng bà.
"Nhưng mà trước đây ở phố người Hoa cũng sẽ có hoạt động chứ? Anh cũng có thể cùng bà xem những hoạt động khác." Mộc Tử Quân nhận ra sự tiếc nuối của anh, cố tìm đề tài khác.
"Có múa lân, chắc là ngày mai sẽ có." Tống Duy Bồ điều chỉnh xong màn hình, đứng lên nhìn cô: "Ở trong nước cũng có phải không?"
"Tôi nghe nói ở Quảng Đông còn có." Mộc Tử Quân nghĩ ngợi: "Nhưng mà ở nhà của tôi thì chưa thấy qua."
"Vậy mai em có thể xuống lầu xem." Anh nghiêng đầu chỉ ra đường lớn bên ngoài: "Quy mô rất lớn, có đội múa lân chuyên nghiệp."
"Anh cũng đi à?"
"Tôi không biết múa lân." Vẻ mặt Tống Duy Bồ ngạc nhiên: "Không phải cái gì tôi cũng biết, cái đó phải được huấn luyện."
"Không phải…" Mộc Tử Quân bất lực: "Tôi hỏi là anh có đi xem không?"
Lúc này mới nhận ra, phút chốc hai người đều phì cười vì cuộc đối thoại khó hiểu này, Tống Duy Bồ nói: "Tôi có thể đi, khi nào tới tôi sẽ gọi cho em."
Trong phòng bắt đầu có âm thanh của chương trình Gala xuân, bỗng nhiên không khí trở nên không khác gì trong nước. Tùy Trang từ bếp nhìn ra hướng phòng khách, sau đó quay lại tiếp tục làm bánh bao với Do Gia.
"Tốt quá." Anh ta tự nói.
Do Gia nghiêng đầu nhìn anh ta: "Cái gì?"
"Cậu đã quên rồi à?" Anh ta hạ giọng: "Giờ này năm trước, bà ngoại của River vừa mới qua đời hai tháng, cậu ấy không nhận điện thoại của tôi."
"Tôi không biết." Do Gia nhướng mày: "Lúc đó tôi chưa thân với cậu ấy, khi lên lớp trông cậu ấy rất bình tĩnh. Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi cũng không biết gia đình cậu ấy xảy ra chuyện."
"Đúng vậy." Tùy Trang lắc đầu: "Trước đây tôi nghĩ mất người thân là chuyện rất lớn, kết quả khi người bên cạnh thật sự gặp phải chuyện này, trái lại im ắng đến lạ thường, sau khi lễ tang kết thúc, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Người mất thì đã mất, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Như một cơn mưa to bất chợt trút xuống những ngày yên bình, sau đó mặt đất trở nên lầy lội. Bạn không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi ánh mặt trời làm khô nước mưa.
Bốn người trẻ tuổi vừa trò chuyện vừa phụ giúp chuyện bếp núc, bên kia Ninh Uyển cũng đã chuẩn bị xong bữa cơm. Đừng nói Kim Hồng Mai đã mất, ngay cả khi bà còn sống thì căn nhà này cũng chưa từng có nhiều người đến như vậy. Bên bàn ăn chỉ có bốn chiếc ghế dựa, Tùy Trang để Do Gia ngồi chiếc cuối cùng, anh ta cũng không nghĩ nhiều mà hỏi Tống Duy Bồ theo thói quen: "Còn ghế thừa không?"
Tống Duy Bồ: "Cậu ra ban công xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!