So với lúc đến đầy lãng mạn, thì đường về lại có chút gian nan. Sắc trời đã tối, họ chạy dọc theo đường ray tàu điện về hướng thành phố, gió lạnh hơn buổi chiều, đường phố vắng tanh không một chiếc xe, chỉ có từng ngọn từng ngọn đèn đường lướt qua.
Mộc Tử Quân ngồi nghiêng trên xe máy, mặc cho từng ngọn đèn in lên võng mạc, suy nghĩ rất khó để không rời rạc.
— "Không có yêu cầu gì thêm. Tiếp tục tìm chuỗi vòng tay của bà ngoại tôi, đừng bỏ cuộc, tôi làm cùng với em."
Đó là lời Tống Duy Bồ vừa nói với cô.
"Một người có thể khỏi bệnh, sức mạnh cuối cùng vẫn đến từ nội tâm của chính họ… Chúng ta phải đảm bảo bản thân đủ mạnh mẽ để làm cầu nối cho người khác."
Đó là lời khuyên của Tô Tố dành cho cô. Còn có…
Còn có những chuyện xưa Steve kể với cô hôm đó, cùng lời hứa với ông nội trước khi ra nước ngoài.
Ban đầu cô chỉ muốn bù đắp lại một phần nuối tiếc, sau đó là vì để khôi phục huyền thoại của Kim Hồng Mai. Cho đến nay, số phận của mọi người dường như đều bị chuỗi vòng tay này viết lại.
Ân ái lưỡng bất nghi…
Lưỡng bất nghi.
Còn có lá trúc kia.
Đáng tiếc là Rossela không giống Chúc Song Song, nhật ký của bà ấy không bỏ sót chi tiết nào, nhưng không để lại chút manh mối nào về cuộc đời sau này của Kim Hồng Mai. Nếu bà ấy còn sống thì tốt rồi, nhưng bà ấy lại giống Đường Minh Hạc, thuộc về một thời đại đã qua. Thế hệ này sớm hay muộn, đều đã đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Gió thổi làm cô đau đầu, không biết Tống Duy Bồ mới khỏi sốt, lái xe như vậy có vấn đề gì không. Mộc Tử Quân rầu rĩ xoay người về phía trước, đặt hai tay lên eo anh, sau đó tựa trán vào lưng anh.
Tống Duy Bồ giảm tốc độ.
"Sao vậy?"
Cô siết chặt cánh tay, nghiêng mặt dựa vào: "Quá xóc."
Tống Duy Bồ: …
"Tôi còn tưởng em sợ tôi lạnh chứ." Anh nói, sau đó lại tăng ga. Cà vạt bị gió thổi tung sang một bên, theo gió đập "phạch phạch" vào không khí, có vài lần đập trúng lên đầu cô.
Mộc Tử Quân: …
Cô không muốn dựng cây cầu này nữa, để anh tự bơi qua đi.
Sau khi trở về từ bờ biển, thực tập, làm việc ở cửa hàng sách, cầm kính lúp đọc phần nhật ký mà Tống Duy Bồ chưa dịch, đã trở thành trọng tâm cuộc sống của Mộc Tử Quân.
Thật ra kỳ nghỉ Tống Duy Bồ không đi thực tập, mà chọn một môn học hè để tích lũy tín chỉ, chứng minh lời Do Gia nói anh muốn tốt nghiệp sớm là sự thật. Mất đi "bảo bối thần kỳ", Mộc Tử Quân cầm nhật ký của Rossela khó khăn đọc, một khi xuất hiện chữ "Hongmei" thì lập tức dùng từ điển dịch cả trang, vậy mà thực sự đào được một vài dấu vết để lại.
Mà ngoài Tống Duy Bồ thì Tát Sa là người ngoài đầu tiên biết về manh mối này.
"Nếu phải nói…" Buổi chiều cuối tuần, cô ngồi trong quán cà phê ngoài trời ở con hẻm nhỏ, suy tư cùng hai người đối diện: "Em có mang nút cát tường (*) kia theo không?"
(*) "Nút cát tường" hay "kết đồng tâm": là một loại nút thắt truyền thống của Trung Quốc, biểu tượng cho sự hòa hợp, tình yêu thương và may mắn kép. Nó thường được sử dụng để trang trí trong các dịp lễ, biểu thị sự đồng tâm và hạnh phúc của gia đình hoặc đôi lứa.
Mộc Tử Quân vội vàng lấy nút cát tường từ trong túi ra, đặt lên bản thảo in đầu tay của Tát Sa trên bàn.
Cũng giống như khi Tống Duy Bồ biết tin này, tác giả Tát Sa cầm phần trên của nút cát tường, quan sát viên ngọc trai treo phía dưới một lúc lâu. Viên ngọc khắc chữ "Lưỡng" đã được xâu trở lại trên cổ tay Mộc Tử Quân, còn viên ngọc trai trắng sữa bóng loáng kia thì vẫn ở chỗ cũ. Cô thấy may mắn vì lúc đó đã mang nút cát tường và nhật ký trở về Melbourne, chứ không để chúng vào thùng giấy cùng với những quyển sách.
"Trong nhật ký nói đây là quà sinh nhật Kim Hồng Mai gửi cho bà ấy?" Tát Sa hỏi.
"Đúng." Mộc Tử Quân gật đầu: "Là phần nhật ký sau khi Kim Hồng Mai rời khỏi, hơn nữa bà ấy cũng không quay lại Alice Springs, nên lần đầu xem chúng em đều không để ý."
"Cô Tát hiểu nhiều biết rộng." Cô chống khuỷu tay lên bàn, thành khẩn thỉnh giáo: "Chị có ý kiến gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!