Chương 4: Xây dựng mối quan hệ tiền bạc thuần túy

Ở bên kia, Mộc Tử Quân được Tùy Trang và cô gái kia dẫn đi ăn cơm.

Lúc nói chuyện cô mới biết, tên tiếng Trung của cô gái ấy là Do Gia, ba mẹ là người Bắc Kinh, cả nhà họ đã di dân trước khi cô ấy sinh ra, cô ấy sinh sống ở Melbourne cho đến lúc bảy tuổi, mọi người quen gọi cô ấy là Alina.

Không giống như Tống Duy Bồ, tuy rằng cũng là Hoa kiều, nhưng nhóm người Tùy Trang vẫn gọi anh bằng tên tiếng Trung, dẫu sao thì các cô các chú trong phố người Hoa cũng gọi anh như vậy.

Giữa Hoa kiều với nhau cũng rất khác biệt.

"Vậy tên tiếng Anh của anh ấy là gì?" Mộc Tử Quân vừa ăn vừa hỏi.

Tùy Trang bật cười, liếc mắt nhìn Do Gia, sau đó hỏi ngược lại cô: "Em có biết trước kia phố người Hoa có một thầy bói toán không?"

Vẻ mặt Mộc Tử Quân tỏ ra khó hiểu.

"Ồ quên mất, năm ngoái ông già đó đã qua đời rồi, đến trước khi chết một ngày vẫn đang đoán mệnh cho người ta, cho nên anh từng gặp ông ta vài lần. Tống Duy Bồ nói lúc cậu ấy còn nhỏ, có rất nhiều người Hoa trong phố người Hoa đã nhờ ông ta bói ra tên tiếng Anh cho con cái nhà họ."

"Tên tiếng Anh của Tống Duy Bồ là do bói toán mà có sao?"

Mộc Tử Quân thật sự càng lúc càng cảm thấy những gì người nọ trải qua rất phức tạp, thân phận bí ẩn, toàn thân trên dưới ngập tràn mâu thuẫn và ly kỳ.

"Đúng đó, em có thấy vô lý không?" Tùy Trang nói: "Tốn hết 100 đô la Úc để bói ra được cậu ấy tên River… bà ngoại của cậu ấy cũng thật sự hào phóng chịu bỏ tiền.

River… trước hết không nói cái tên này không đáng một 100 đô la Úc, Mộc Tử Quân tò mò hỏi tới: "Bà ngoại anh ấy sao?"

Động tác của Tùy Trang chợt khựng lại, hai người họ lại nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Tử Quân.

"Phải, cậu ấy được bà ngoại nhận nuôi, bà ngoại cậu ấy mới mất năm ngoái. Hiệu sách kia cũng là bà ngoại để lại cho cậu ấy… Em đừng chủ động nhắc đến những chuyện này."

Mộc Tử Quân vội vàng gật đầu, im lặng được một lát lại hỏi: "Còn có tên tiếng Anh là River sao? Không phải có nghĩa là dòng sông à?"

Nghe giống như gọi người khác là Rainbow hay Apple Pie vậy.

Tùy Trang gật đầu: "Có chứ, lúc ban đầu anh gọi cũng có hơi ngượng miệng, nhưng gọi dần rồi cũng quen thôi."

Ăn xong bữa cơm, buổi chào đón sinh viên mới xem như kết thúc. Mộc Tử Quân chào tạm biệt nhóm Tùy Trang, lúc về nhà, bạn cùng nhà người Myanmar đang nấu cơm ở nhà bếp tầng một.

Hai người chào hỏi qua loa, trò chuyện vài câu về việc khai giảng, sau đó Mộc Tử Quân đi về phòng mình.

Vào ở nơi đây đã hơn nửa tháng, cô đã trang trí căn phòng rất tươm tất. Trên bàn đặt vài quyển sách xếp chồng lên sau, bên tay phải đặt một bình hoa thủy tinh, bên trong có hoa hồng đỏ và lá bạch đàn xanh mà cô mua được với giá rẻ ở bên đường, nằm trên giường cũng có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi thơm của hoa lá.

Mộc Tử Quân treo áo khoác lên trên giá, nằm trên giường bắt đầu nghiên cứu WeChat của Tống Duy Bồ.

Có lẽ anh không hay dùng tài khoản này, vòng bạn bè không mở, hình đại diện là hình thẻ chip đánh bạc, tên tiếng Anh là River. Ngày hôm đó cô nhìn thấy còn tưởng là trang mạng nào đó, không ngờ anh thật sự có tên như vậy.

Tống Duy Bồ, River, sinh viên năm hai, lớn lên ở phố người Hoa, ngày thường ra vào sòng bạc nên hình đại diện là thẻ chip tiện tay chụp được, ở tầng hai sòng bạc có một hiệu sách, bà ngoại qua đời vào năm ngoái.

Cô mở hộp thoại trò chuyện, sau dòng tin nhắn thoại ngắn ngủi hôm đón cô ở sân bay, là bức ảnh cô gửi cho anh ngày hôm nay. Lúc đó anh đã nói tối nay anh phải đi kiểm kê sách ở hiệu sách, nếu có thời gian rảnh sẽ đi hỏi thăm những ông bà cụ ở phố người Hoa giúp cô, cũng không biết anh có hỏi được gì chưa.

Đang lúc rối rắm không biết có nên gửi tin nhắn cho đối phương hay không, hình đại diện thẻ chip đánh bạc chợt sáng lên, bỗng nhiên đối phương gửi tin nhắn đến.

River: [Người trong ảnh tên là gì?]

Mộc Tử Quân suýt chút ngã từ trên giường xuống.

Một lúc sau, trên màn hình cuối cùng đã có một câu trả lời: [Kim Hồng Mai.]

Tống Duy Bồ ở đầu bên kia điện thoại chợt cau mày lại.

Ngay cả bằng lái xe và thẻ chứng minh của bà ngoại đều đã chụp khi bà ngoài sáu mươi tuổi. Lúc nãy anh đã lục tung các ngăn tủ rất lâu, cuối cùng cũng tìm được một tấm ảnh cũ năm bà bốn mươi tuổi. Anh đối chiếu với tấm hình Mộc Tử Quân đã gửi, các đường nét trên gương mặt rất trùng khớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!