Chương 39: [Phần 6: Biển ngọc trai] Dường như anh đã “sốt” đến mê man rồi!

Từ Alice Spring trở về Melbourne, chuyến bay trung chuyển ở Adelaide, lúc về đến nhà cũng đã là chạng vạng. Hai người gần đây đã quá mệt mỏi, sau khi ăn đại chút đồ ăn đã về phòng mình ngủ bù, đến hơn 10 giờ sáng hôm sau trong nhà vẫn chưa có ai thức dậy.

May mà phòng ngủ của Mộc Tử Quân hướng về phía mặt trời, dù cô có ngủ sâu đến mấy vẫn bị ánh sáng chói chang của buổi trưa chiếu rọi làm thức giấc. Cô mơ màng mở điện thoại kiểm tra những email và tin nhắn chưa đọc, sau đó mới bò dậy đi xuống giường, ra đến phòng khách tìm đồ ăn.

Điều kỳ lạ là phòng của Tống Duy Bồ cũng đóng kín cửa.

Anh từng nói phòng mình thông gió không tốt, chỉ có lúc ngủ mới đóng cửa lại, mà thời gian ngủ của anh lại cực kỳ ngắn, anh có nhiều việc phải làm, vừa ngủ dậy sẽ đi ngay nên phần lớn thời gian Mộc Tử Quân đều chỉ nhìn thấy một căn phòng mở cửa.

Sao anh vẫn chưa dậy nhỉ?

Cô liếc nhìn điện thoại, không thấy có tin nhắn chưa đọc nào từ Tống Duy Bồ. Mộc Tử Quân đi đến tủ lạnh rót một cốc sữa tươi uống vài ngụm, càng nghĩ càng thấy bất thường.

Hôm qua lúc về nhà dường như anh ít nói lạ thường.

Uống hết cốc sữa, cô đặt chiếc cốc lên trên bàn, đi đến cửa phòng của Tống Duy Bồ bắt đầu gõ cửa. Sau một lúc, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh, người bên trong dường như đã thức dậy xuống giường, nhưng lại không mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng của anh rất trầm.

Mộc Tử Quân nghe thấy giọng anh liền cau mày lại, hỏi: "Anh sao vậy?"

Giọng điệu của đối phương càng lúc càng uể oải: "Tôi không sao, tôi…"

Cô thẳng thừng vặn nắm cửa ra.

Hai người đều không có thói quen khóa cửa, dọn đến đây lâu như vậy rồi cũng chưa từng bước vào phòng ngủ của nhau. Cô mở cửa rất đột ngột, Tống Duy Bồ rõ ràng khá bất ngờ, anh lùi về sau một bước theo phản xạ tự nhiên.

Còn Mộc Tử Quân lại tiến gần anh thêm một bước.

Anh vẫn chưa kéo rèm cửa ra, trong phòng thực sự không thông gió lắm, vừa tối vừa ngột ngạt, nhưng đây dù sao cũng là căn phòng anh ở từ nhỏ đến lớn, đồ đạc nhiều hơn trong phòng cô, trên giá ở góc tường còn chất đầy những mô hình kiến trúc, sách vở được xếp chồng lên nhau từ bàn học đến sàn nhà, máy tính và thiết bị màn hình mở rộng được nhét vào những khoảng trống không đặt sách. Đồ đạc trong phòng được sắp xếp rất gọn gàng, có một loại chật chội đầy ngăn nắp!

Mộc Tử Quân liên tục bước tới ép anh lùi về đến giường.

Lúc anh đứng cô phải ngẩng đầu có hơi tốn sức, lúc anh ngồi xuống giường rồi, góc nhìn của hai người hoàn toàn đảo ngược lại. Sự thay đổi góc nhìn cũng mang đến sự thay đổi tâm lý, cô đưa tay sờ trán anh, anh giật mình tránh về phía sau nhưng đã bị cô dùng tay kia giữ vai lại.

Tóc anh ướt mồ hôi dính vào trán lại bị cô gạt đi, áp lòng bàn tay mát lạnh vào. Tống Duy Bồ không muốn thừa nhận, nhưng tâm trí đờ đẫn của anh đã tỉnh táo hơn một chút.

"Anh phát sốt rồi anh có biết không?" Mộc Tử Quân hỏi.

"Bị cảm." Anh uể oải sửa lại.

Mộc Tử Quân nhất thời cạn lời: "Cảm mà lại sốt cao thế này sao?"

Tống Duy Bồ thở dài, hơi thở cũng trở nên nóng rực, Mộc Tử Quân bỏ tay ra khỏi trán anh, rồi lại áp tay mình vào má anh, ngoại trừ đường nét rõ ràng dưới làn da, chỉ có cảm giác nóng hôi hổi lan ra bàn tay.

Thực ra ngày hôm qua lúc trên máy bay anh đã thấy không khỏe, nhưng lại không nói gì cả. Khí hậu sa mạc vừa khô vừa nóng, đám choai choai trong nhà trọ thanh niên lại ồn ào, thức đêm hai ngày liên tiếp, có lẽ từ lúc đáp chuyến bay anh chưa từng được nghỉ ngơi tử tế.

"Anh nói một câu không khỏe thì sẽ lăn ra chết sao?" Mộc Tử Quân ngồi xổm trước mặt anh.

Độ cao thấp từ góc nhìn lại thay đổi lần nữa, nhưng lần này mức độ tâm lý vẫn giữ nguyên, cô ngẩng đầu nhìn anh cong cánh tay chống trên đầu gối, đầu và lông mi rũ xuống, chống tay ngồi một lúc, anh mệt mỏi tựa trán lên vai cô.

Mí mắt anh giờ đây cũng nóng rực, lúc nhắm mắt lại lông mi quét nhẹ qua hõm cổ cô, Mộc Tử Quân xoa nhẹ bên tai anh, giống như chạm vào công tắc nào đó, cơ thể anh thả lỏng hẳn.

"Trong nhà có thuốc không?" Cô nghiêng đầu hỏi khẽ bên tai anh.

"Trên lò sửa có một cái hộp." Anh nhắm mắt nói: "Em xem xem trong hộp còn thuốc hay không."

Cô gật đầu, ra hiệu cho anh ngồi dậy khỏi vai mình rồi đứng dậy đi tìm. Trong hộp thuốc có thuốc, nhưng lúc Mộc Tử Quân lấy ra xem thử thì đã sốc nặng trước kích thước của viên thuốc ở Úc.

Một viên nang quá to, họ uống thuốc liệu có nghẹn chết không vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!