Chương 38: Yêu là khi hai linh hồn cho nhau can đảm để sánh bước bên nhau tiến về phía trước

–Nhật ký của Rossela–

[Melbourne, năm 1941.]

Rossela chú ý đến người phụ nữ đó là vào buổi học thứ ba trong lớp học tiếng Trung ở phố người Hoa.

Tháng bảy, khi đó ở Nam bán cầu trời đang rét đậm, phân mùa khác hẳn với hai quê hương của cô. Đêm trước khi lên đường đến Úc cùng ba, bạn bè ở miền Nam nước Ý đã hào hứng kể với cô rằng, đó là một đất nước có mùa hạ trải dài suốt bốn mùa quanh năm.

Một hiểu lầm rất lớn.

Mùa đông ở Melbourne lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát điên, trầm cảm và suy sụp cảm xúc. Cô đặt bút viết thư cho bạn bè, nói mình đã một tháng chưa nhìn thấy mặt trời, nói mình nhớ ánh nắng ở Nam Âu, nhớ những bông cúc nở rộ trong bồn hoa trong sân nhà cũ, nhớ mùa hè kéo dài không kết thúc ở trấn nhỏ trong núi kia.

Những năm tháng cô sống ở Trung Quốc dường như còn tốt hơn bây giờ, khi đó cô sống với mẹ – một họa sĩ kiệm lời trong con phố phồn hoa nhất ở Thượng Hải, bước ra ngoài là trường học cho nữ sinh mà giáo đường đã xây dựng. Cô sống trong thành phố đó cho đến khi 8 tuổi, sau đó mẹ bệnh nặng qua đời, thế là người ba người Ý chỉ tồn tại trong lời kể kia đã đưa cô đi đến một lãnh thổ khác.

Nói một cách khách quan, trong cơ thể Rossela chảy dòng máu của cả hai nước Trung – Ý, nhưng cô cứ luôn cảm giác như mình cũng có quan hệ họ hàng với người Digan, nếu không những năm niên thiếu của cô sao cứ mãi phiêu bạc?

Sau khi sống hết thời thơ ấu ở Trung Quốc lại trải qua thời thiếu nữ ở Ý, giờ đây ba của cô lại lần nữa đưa cô đến tận Melbourne nơi nước Úc xa xôi chỉ vì những biến động trong kinh doanh.

Trong bốn năm sau đó, cô đã học hệ văn bằng đầu tiên của mình ở thành phố này, một bằng tốt nghiệp ngành luật mà ba cô không mong đợi.

Ban đầu ông vốn rất kỳ vọng vào cô – một cô con gái lai của một doanh nhân giàu có sẽ chọn học một ngành hay ho, có thẩm mỹ và cử chỉ cao quý tao nhã, sau đó sẽ có thể gả cho con trai của một đối tác kinh doanh thân thiết với mình, tốt nhất cũng là một người Ý có cùng tín ngưỡng, sinh con đẻ cái, hoàn thành sứ mệnh của cả cuộc đời cô.

Ông đã lên kế hoạch cho mọi việc rất hoàn hảo, nhưng ông lại không ngờ đến, Rossela đã có suy nghĩ riêng của mình.

Năm cô 18 tuổi, cô đã nói với ba mình, cô muốn học luật.

Đó thực sự là một suy nghĩ hoang đường nhất khi ấy.

Nước Úc những năm 40, Chính sách nước Úc trắng như mây đen bao phủ dày đặc trên đầu. Cô là phụ nữ lại còn có huyết thống người Châu Á, muốn làm luật sư trong môi trường như vậy thực sự là điều viển vông. Hai cha con đã tranh cãi nhau rất lâu, cuối cùng cô đã nói ra những điều cất giữ trong lòng:

Cô không muốn giống mẹ mình, trở thành một người phụ nữ ẩn mình trên gác mái. Cô muốn học một ngành thực tế hơn, nếu không phải là luật sư thì là bác sĩ, hoặc là kỹ sư, cô muốn làm một công việc phải lộ diện ra ngoài, phải nở mày nở mặt!

Ầm ĩ đến sau cùng, ba cô cũng nói rất rõ ràng: Nếu như con nhất định phải học những thứ này, vậy thì ba sẽ không chi trả cho con một xu học phí.

Thế là năm đó, Rossela 18 tuổi đã gật đầu chắc nịch trước người đàn ông trung niên đang châm xì gà trước mắt, sau đó rời khỏi căn hộ sang trọng trong trung tâm thành phố.

Cô cũng không thiếu tiền, trước khi mẹ mất đã để lại cho cô một tài khoản ngân hàng, những năm qua cô cũng không ngừng gửi tiền tiêu vặt mà ba cô đã cho vào đó. Cô dùng số tiền này để học, để sinh hoạt, bổ sung bằng vô số các công việc bán thời gian sau giờ học và các khoản vay sinh viên. Cuối cùng cô cũng đã lấy được bằng Cử nhân Luật, thi đỗ giấy phép hành nghề mà ba cô từng coi là "không thể".

Nhưng sau đó cô đã bị hiện thực tát một bạt tai vào mặt.

Ba cô từng nói một điều rất đúng: Nước Úc những năm 40, không có một người da trắng nào sẽ giao việc kiện tụng cho một nữ luật sư người lai cả, cho dù thành tích của cô xuất sắc nhất trường, cho dù tiếng Anh của cô không hề phạm lỗi phát âm, cho dù năng lực chuyên ngành của cô vượt xa những người đàn ông da trắng khác.

Ba cô không cho cô một xu nào nữa, thậm chí ông còn cưới một người vợ mới, sinh một đứa con gái trong khoảng thời gian bốn năm cô học đại học mà ông gọi là em gái cùng cha khác mẹ với cô. Mùa đông năm 1941, ngoài tiền thuê nhà đè nặng trên vai Rossela, còn có khoản tiền vay sinh viên cao ngất ngưởng.

Cô biết ba đang chờ xem trò cười của cô, chờ đến khi cô xám mặt ảo não trở về nhà. Một khi cô làm như thế, áp lực về khoản vay sẽ biến mất, nhưng cũng đồng nghĩa với việc, cô sẽ không còn đủ tự tin và vốn liếng để từ chối việc trở thành vợ người khác.

Vào lúc cùng đường bí lối, lá thư của bạn cô từ nước Ý xa xôi đã gửi đến.

"Vì sao cậu không thay đổi suy nghĩ, thay vì chọn người da trắng, sao cậu không lên tòa đi kiện thay cho người Hoa?"

"Tớ nghe nói từ sau khi chiến tranh diễn ra, có rất nhiều doanh nhân người Hoa ở Nam Dương đã bắt tay vào kinh doanh ở hai thị trường Trung – Úc, sao cậu không phục vụ cho họ?"

Bạn của cô đã hỏi cô như thế.

Nhìn hai dòng chữ ngắn gọn trong thư, Rossela như thức tỉnh từ trong cơn mộng.

Nhưng ngay lập tức lại sầu não.

Cô sống ở Trung Quốc đến năm 8 tuổi, tiếng Trung có thể nói được nhưng viết chữ thì không nhạy bén cho lắm. Chữ Hán từng nét từng nét vuông vức ngay ngắn, cảm giác đọc và viết khác hoàn toàn so với các chữ cái Latinh. Vì thế, cho dù cô đã chuẩn bị sẵn sàng về trình độ pháp lý nhưng nếu muốn làm việc với doanh nhân người Hoa, cô buộc phải vượt qua ải cuối cùng chính là đọc viết tiếng Trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!