Chương 37: Có tôi ở đó thì em sẽ không gặp chuyện gì

Từ khi gặp được Trần Tiếu Vấn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên họ mất đi cơ hội trò chuyện trực tiếp với người chứng kiến, mà chỉ có thể thông qua những con chữ bà ấy lưu lại để hồi tưởng. Vừa đọc vừa phiên dịch khi thực hiện rồi mới thấy nó phức tạp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, chỉ mới đọc hết hai trang, Mộc Tử Quân đã bảo Tống Duy Bồ ngừng lại.

"Bao nhiêu đây có đọc đến sáng mai cũng không hết nổi." Cô nói.

Tống Duy Bồ gật đầu, sau đó lật vài trang tiếp về sau. Anh trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy đi lục trong thùng lại tìm ra hai quyển nhật ký nữa đặt chúng xếp chồng lên cùng với cuốn nhật ký bìa da bò hiện có.

"Em đi ngủ đi. Tôi đọc qua một lượt trước, sau đó sẽ gấp lại những trang có liên quan đến bà ngoại tôi."

Vế trên của câu đối chợt lấp lánh ánh sáng rực rỡ, vừa đẹp vừa hữu dụng vững vàng hơn bao giờ hết. Mộc Tử Quân cất lời khen ngợi anh từ tận đáy lòng, sau đó đã bị anh xách cổ lên sofa giục đi ngủ.

Trời đêm sa mạc vừa tối đen lại tĩnh lặng, anh mở quyển nhật ký ra, bắt đầu đọc từ trang đầu tiên Rossela đã đặt bút.

***

Mộc Tử Quân tỉnh giấc trong tiếng trò chuyện của Miêu San và Tống Duy Bồ.

Hai người nói chuyện như bình thường, không có ai để bụng chuyện trước đó. Mộc Tử Quân mơ màng mở mắt ra, phát hiện cửa văn phòng vẫn chưa mở cửa, đèn vẫn còn sáng, Miêu San và Steve đều không mặc đồng phục nhân viên của công ty mà đã thay quần áo để ra ngoài.

Nghe thấy tiếng động, Tống Duy Bồ nghiêng đầu nhìn cô, sau đó gật đầu nói với Miêu San: "Dậy rồi, cô hỏi cô ấy đi."

Cái gì thế?

Miêu San ăn mặc giống như người dẫn đường trên sa mạc mà họ thường gặp gần đây, áo màu xanh rêu và quần short, dưới chân mang giày đi bộ. Cô ta đi đến bên cạnh Mộc Tử Quân, cầm một bình xịt phun sương vào mặt cô.

Trong nháy mắt Mộc Tử Quân đã hoàn toàn tỉnh táo.

Miêu San hỏi cô: "Có thổ dân quen biết dẫn hai bọn tôi đi săn thú, hai người đi không?"

Đi đâu chứ?? Săn thú sao???

Mộc Tử Quân từ trên sofa bò dậy.

"Hai người không làm việc à?"

"Ở nơi hoang vu hẻo lánh này ai mà đi làm thứ bảy chứ!" Miêu San nói: "Trước đó Steve đã hỏi ý kiến họ, hôm nay đúng lúc được dịp, hai người đi cùng không?"

Lượng thông tin không nhiều nhưng cô vẫn đang từ từ nghiền ngẫm. Mộc Tử Quân ngồi yên trên sofa một lúc, nhớ đến Tống Duy Bồ cả đêm không ngủ, cô vội ngẩng đầu hỏi anh.

"Anh ổn không?"

Tống Duy Bồ đã thức suốt đêm, nhưng sắc mặt cũng không hề xuống sắc. Có vẻ như có một số người có chức năng đặc biệt – dễ vào giấc ngủ, ngủ ít nhưng ngủ sâu, khi tỉnh táo lại duy trì ở mức năng lượng cao.

"Em muốn đi thì tôi đi với em." Anh thờ ơ nói, sau một đêm dường như vế thứ hai của câu đối cũng đã bắt đầu phát sáng. Phía sân sau đã trở nên ồn ào, hai người vệ sinh cá nhân xong liền theo Miêu San ra ngoài, nhìn thấy năm người đàn ông thổ dân và cô bé mà họ đã cứu trước đó.

"Quyên Quyên nói với tôi cô bé tên Susan." Miêu San chỉ vào cô gái nhỏ: "Đây là người nhà của mẹ em ấy, hôm qua vừa đánh ba cô bé một trận."

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đạo lý này thông dụng khắp toàn cầu. Những người đàn ông này đều biết nói tiếng Anh, họ đi tới dùng nắm đấm chạm vào vai Tống Duy Bồ, khoe hàm răng trắng sáng ra hỏi anh có thể lái xe hay không.

"Vậy cũng được." Miêu San nói: "Vậy chia ra đi nhé, Kiri cô…"

Cô ta còn chưa nói xong, bốn người đàn ông nhìn thấy Tống Duy Bồ gật đầu đã trực tiếp chui tọt vào trong chiếc xe việt dã của anh, lấp đầy cả ghế phụ và ghế sau, để lại người bạn của họ lái chiếc xe bán tải cũ kỹ không có điều hòa thậm chí còn không có cửa ở ghế phụ, tiếp theo đó là tiếng chửi mắng như tát nước.

Ba người liếc nhìn nhau, nhất thời lắc đầu bất lực.

"… Vậy cô ngồi xe này với chúng tôi đi." Miêu San thở dài nói.

Phân chia đến sau cùng, trên xe của Tống Duy Bồ chở anh và bốn thổ dân khác, còn trên chiếc xe do thổ dân làm tài xế thì chở Mộc Tử Quân, Miêu San, Steve và cô bé Susan. Mộc Tử Quân ngồi vào trên ghế phụ mới phát hiện ra chỗ ghế phụ này chẳng những không có cửa xe, ngay cả dây an toàn cũng hư, muốn ngồi vững chỉ có thể dùng tay nắm lấy quai xách trên nóc xe.

Cô ngẩng đầu, nhận ra Susan cũng đi đến bên cạnh xe duỗi tay ra, tự mình bò lên đuôi xe bán tải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!