Chương 35: Xuất phát từ tình yêu sao?

"Có cần tôi lái xe đưa mọi người đến đó xem thử không?"

Miêu San nghe vậy chợt ngẩng đầu lên.

Trong cửa hàng hiện tại không có xe, ông chủ đã lái xe đi Darwin rồi. Vừa nãy thực ra cô ta cũng muốn hỏi Tống Duy Bồ, nhưng trông vẻ ngoài của anh cứ lạnh lùng khó gần nên cũng không dám chủ động mở lời.

"Tôi… tôi sợ…" Cô ta nhìn về phía Tống Duy Bồ, lúc nói chuyện có hơi lắp bắp: "Tôi sợ khi đi vào cộng đồng thổ dân, họ sẽ đập nát cửa sổ xe anh…"

Điều này có hơi ngoài ý muốn, Tống Duy Bồ rất hiếm khi chủ động đứng ra giúp đỡ, lúc này nghe vậy cũng không biết nói thế nào. May mà Mộc Tử Quân đã kịp thời trấn an: "Không sao, chúng tôi thuê xe có bảo hiểm."

Tống Duy Bồ: …

Còn có thể nói như vậy sao?

Có câu nói này của cô, Miêu San lập tức tìm một cái mũ che nắng từ trong tủ ra, sau đó bảo Steve đặt cây gậy đánh bóng đặt ra sau xe. Cái nắng như thiêu đốt khiến không khí trong xe nóng bừng bừng, Mộc Tử Quân ngồi trên ghế phụ, từ kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Steve.

Cô cất giọng bất lực: "Này, không phải vừa rồi anh đã có một bài phát biểu rất hay về biện chứng nhân sinh đó sao, đi vào trong cộng đồng thổ dân mà anh đã sợ thành thế này?"

"Đúng vậy." Steve ôm chặt gậy đánh bóng: "Sợ hãi không liên quan gì đến tôi phân tích biện chứng."

Được, Mộc Tử Quân đã hiểu rồi.

Anh chàng này không phải rapper, mà là một nhà triết học.

Cộng đồng thổ dân cách công ty du lịch chừng bốn cây số, nghĩ tới Lệ Lệ Quyên Quyên đã lớn tuổi mà mỗi ngày đi bộ vòng đi vòng về để đến ngồi điều hòa, có lẽ cũng là một loại thiên phú dị bẩm. Vừa đến sa mạc, giữa trưa trời nóng đến kinh hồn, Tống Duy Bồ chỉ có thể mở điều hòa số lớn nhất mới có thể xua đuổi hơi nóng trong xe.

Chiếc xe lái đi về phía cộng đồng thổ dân, thị trấn Alice Springs chẳng mấy chốc đã biến mất, tất cả những gì còn lại là con đường trải nhựa và bầu không khí nóng bức đến vặn vẹo.

Đây là buổi trưa đầu tiên mà Mộc Tử Quân trải qua sau khi đến sa mạc, cô chưa từng cảm nhận được khí hậu vừa nóng vừa khô thế này, vặn nắp chai uống hai ngụm nước, sau đó lại lấy ra son dưỡng thoa một ít lên môi.

Tống Duy Bồ chuyên tâm lái xe, Mộc Tử Quân quay đầu lại nhìn thấy bờ môi của anh đã nứt nẻ. Cho dù vào thời khắc căng thẳng nhất, cô cảm thấy có hơi không ngượng nhưng vẫn túm lấy dây an toàn khẽ nghiêng người hỏi: "Anh… anh có cần son dưỡng môi không?"

Tống Duy Bồ nghe thấy cô nhắc đến mình thì chợt mím môi lại, sau đó mí mắt vô thức co giật.

Mộc Tử Quân nghiêng người qua sát gần anh nên cũng bắt được khoảnh khắc này.

"Nứt rồi sao?" Cô hỏi.

"Không có." Tống Duy Bồ nhanh chóng trả lời lại.

"Vậy anh đau chỗ nào?"

"Không đau."

"Sao mắt anh…"

"Nắng quá nên chói mắt."

Mộc Tử Quân: …

Được.

Mạnh miệng thì ráng chịu.

Thị trấn sa mạc không giới hạn tốc độ, chẳng mấy chốc đã chạy được bốn cây số, Tống Duy Bồ cũng dựa theo chỉ dẫn của Miêu San tiến vào cộng đồng nơi đã dựng bảng cảnh báo cấm vào.

Đường phố ở Alice Springs vốn đã rất thô sơ, trong cộng đồng còn tệ hơn nhiều, Mộc Tử Quân còn không dám chắc trong những căn nhà thô sơ bừa bộn kia liệu có người ở hay không, kiến trúc hoàn chỉnh nhất trong đó là một siêu thị bán bia Coors Light.

Đường phố vắng lặng, buổi trưa rất ít người ra đường, hầu như chỉ có mấy con vẹt và chó hoang đi tới đi lui trên mặt đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!