Chương 34: Tôi rất cần bản năng của em!

Nên hình dung sa mạc vùng Trung bộ thế nào đây?

Đó là một vùng đất hoang vu tột cùng, xã hội văn minh đã cố gắng lưu lại dấu ấn ở đây, nhưng cuối cùng lại bị đất cát màu đỏ vô tận nuốt chửng. Một sân bay thô sơ như tàn tích của người ngoài hành tinh mọc lên trên vùng bình nguyên rộng lớn. Lúc mặt trời lặn, cả thế giới đều bị cát đất bao phủ một mảng đỏ bừng.

Chuyến bay của hai người họ đã hạ cánh vào lúc này.

Tống Duy Bồ không có xe lại không có cảm giác an toàn, thế là trước khi xuất phát anh đã gọi điện thoại cho công ty thuê xe ở sân bay để thuê một chiếc ô tô địa hình. Mộc Tử Quân thường ngày ngồi trên chiếc bán tải của anh cảm thấy khung xe khá xao, không ngờ khung xe việt dã còn cao hơn. Cô đặt ba lô vào ghế sau, sau đó vịn vào cửa xe nhảy lên ghế phụ.

Từ bên trong xe nhìn ra bên ngoài, chỗ ngồi cao đến mức cô có thể nhìn thấy được hàng núi nhỏ xung quanh.

Lái xe trên sa mạc kỵ nhất là hết xăng. Tống Duy Bồ kiểm tra mức xăng, sau đó quyết định phải đổ đầy bình xăng trước, hai người tìm được một trạm xăng nằm giữa nhà trọ thanh niên và sân bay, thế là nhanh chóng lái xe đến đó.

Hai bên đường đất đai hoang vu mọc rải rác đầy những thảm thực vật, nơi đây không chỉ đơn thuần là sa mạc, ở đằng xa thậm chí còn có một lòng sông khô cạn. Thỉnh thoảng, sóng điện thoại giảm mạnh đến mức chỉ có thể nghe gọi, trên đường cũng không có bóng người nào, chỉ có gần trạm xăng mới nhìn thấy dấu vết của con người đi lại.

Đáp chuyến bay chưa đầy một tiếng, Mộc Tử Quân đã bắt đầu thấy môi mình khô khốc. Cô ngồi bên ghế phụ thoa một ít son dưỡng, sau đó mở cửa xuống xe đi tới chỗ Tống Duy Bồ đang đổ xăng ở sau xe.

"Xuống làm gì?" Anh hỏi.

"Tôi học hỏi một chút." Cô quan sát đầu súng phun.

Máy báo động báo đã đổ đầy, Tống Duy Bồ nhét đầu phun xăng về vị trí cũ, trạm xăng cách cửa hàng tiện lợi một bức tường, Mộc Tử Quân vừa nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong, bỗng nhiên có người hét lớn làm hai người giật mình đồng loạt ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông với mái tóc bện thừng màu vàng óng lăn lộn chạy ra ngoài.

Nhưng Mộc Tử Quân nhận ra được, dù anh ta đang chạy thục mạng cố thoát ra ngoài, nhưng dưới nách còn ôm theo hai thùng giấy, mỗi bên một thùng, hai tay kẹp rất chặt. Theo sau là một nhóm thổ dân đang giận dữ tím mặt, tay cầm chai bia rỗng, nháo nhào muốn ném về phía anh ta.

Thổ dân là cư dân của vùng đất này trước khi thực dân Châu Âu đến lục địa Châu Úc, cư dân của lãnh thổ này có màu da nâu sẫm thiên về tối rất dễ nhận biết. Melbourne cũng có một số thổ dân nhưng số lượng không nhiều, Mộc Tử Quân chưa bao giờ thấy họ xuất hiện theo nhóm như thế này.

Tuy nhiên, thổ dân ở lãnh thổ Bắc Úc vốn nhiều hơn so với những thủ phủ khác, ở Alice Springs cũng có rất nhiều khu vực tập trung của thổ dân, nên cảnh tượng này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều không ngờ chính là người đàn ông có mái tóc vàng bện thừng kia vừa chạy vừa phát ra tiếng "Help" đầy tuyệt vọng. Thế nên Mộc Tử Quân chẳng mấy chốc đã động lòng trắc ẩn, chưa đợi Tống Duy Bồ lên tiếng, cô đã chạy tới mở cửa sau ra, hô to về phía anh ta: "HERE!"

Tống Duy Bồ:???

Người đàn ông tóc bện ôm theo hai thùng hàng nhảy lên ghế sau, Mộc Tử Quân nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Các thổ dân cầm chai bia hùng hổ lao tới, Tống Duy Bồ chỉ có thể quay trở vào ghế lái, đạp ga lái vọt ra khỏi trạm xăng.

Cảnh đường phố nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cảnh đất cát đỏ rực hoang vu lại lần nữa chiếm giữ tầm nhìn, đám thổ dân phẫn nộ cũng biến mất khỏi kính chiếu hậu. Tống Duy Bồ cuối cùng cũng có thời gian để lên tiếng: "Em muốn làm gì thì có thể nói trước một tiếng với tôi được không?"

"Không kịp…" Mộc Tử Quân vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Đừng có người nào em cũng kéo lên xe chứ?"

"Nhưng quá nhiều người đuổi theo anh ta…"

"Vậy lỡ như anh ta trộm đồ của người ta thì sao?"

"Tôi không có mà."

Ở ghế sau có một giọng nam yếu ớt vang lên, mà còn nói tiếng Trung. Hai người phía trước sững sờ, vội ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu.

Vừa nãy nhìn anh ta đầu tóc vàng óng bện thừng, cổ áo kéo lên che mặt, lúc chạy ra còn nói tiếng Anh nên hai người đều mặc định rằng anh ta là một thiếu niên da trắng đang gặp rắc rối. Lúc này anh ta kéo cổ áo xuống thì mới nhìn rõ khuôn mặt người Châu Á chính hiệu.

Kết hợp với câu nói tiếng phổ thông rất chuẩn vừa rồi, họ dám chắc chắn anh ta là người Trung Quốc.

Tống Duy Bồ: …

Nam sinh tóc bện nằm ngã người ra ghế sau, trên tay vẫn ôm khư khư hai thùng giấy mình vừa chộp lấy, Mộc Tử Quân đổi góc nhìn từ gương chiếu hậu thì thấy đó là hai thùng bia lon.

"Tôi không có trộm, tôi đã trả tiền để mua chúng." Anh ta thất thần nói, rõ ràng cũng đã bị dọa sợ: "Trong tiệm của chúng tôi hết bia nên cử tôi đi đến cửa hàng tiện lợi này mua hai thùng, không may gặp phải đám thổ dân uống say đến mua thêm bia, nghe nói tôi đã mua hết hai thùng còn lại trong cửa hàng nên đã đuổi theo tôi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!