Do Gia và Tống Duy Bồ đã là bạn học được năm năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy đến nhà Tống Duy Bồ.
Lúc mới bước vào cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì con người Tống Duy Bồ thật sự không thuộc về kiểu người niềm nở và hiếu khách. Sự kỳ lạ này càng tăng lên gấp bội khi cô ấy phát hiện ra trong nhà còn có một người lạ khác cũng ngơ ngác ở đó, hai người giới thiệu ngắn gọn với nhau. Lúc này cô ấy mới biết đây chính là Steve, cái cớ mà Tống Duy Bồ dùng để trốn thoát khỏi mọi buổi tụ họp với họ.
Bốn người ngồi cùng nhau thưởng thức đồ ăn và Coca một hồi, cuối cùng Do Gia cũng đã hiểu lời nhờ vả của hai người họ từ trong lời kể của Mộc Tử Quân.
"Cho nên…" Cô ấy chỉ vào phòng ngủ của Tống Duy Bồ: "Vào tuần mẹ em đến đây, chị sẽ đến sống ở nhà River."
"Đúng vậy." Mộc Tử Quân nói.
"Sau đó River sẽ đến sống với anh chàng tên Steve này." Bàn tay cô ấy lại chỉ về phía Steve vốn đang mơ hồ trước các mối quan hệ hỗn loạn.
"Hoàn toàn chính xác." Mộc Tử Quân gật đầu khẳng định.
"Được thì cũng được đó." Do Gia gãi đầu nói với Tống Duy Bồ: "Dù sao ba mẹ tôi cũng không đến Úc, nhưng… vì sao chúng ta không đổi nhà luôn đi? Cậu đến căn hộ nhà tôi ở."
"Người bình thường sẽ không thuê nổi căn hộ đó." Tống Duy Bồ nói: "Hơn nữa tôi cũng không muốn trở mặt thành thù với Tùy Trang."
Do Gia nhất thời cứng họng, bất đắc dĩ nói: "Suy nghĩ của cậu cổ hủ nhỉ, cậu lớn lên ở nước ngoài đó."
"Tôi lớn lên ở phố người Hoa." Tống Duy Bồ bình thản đáp trả.
Steve im lặng lắng nghe từ đầu đến giờ nhíu mày hỏi: "Trở mặt thành thù là sao? Nghe có vẻ rất cao cấp."
Mộc Tử Quân kéo anh ấy sang một bên: "Em sẽ giải thích cho anh, anh cứ để hai người họ bàn bạc…"
Cảnh tượng có hơi hỗn loạn, may mà cuối cùng bốn người cũng đi đến thống nhất về vấn đề chỗ ở trong dịp Tết. Lát nữa Do Gia còn phải đi tập thể dục, thế nên ăn xong đã tạm biệt mọi người đi về, còn Steve ở lại nhà Tống Duy Bồ chơi Switch.
Tống Duy Bồ cũng không chơi Switch, máy móc và thẻ đều là Steve tự mang đến. Kể từ lần trước bị gãy tay rồi ở lại đây một ngày, anh ấy đã nảy sinh cảm giác thân thuộc với ngôi nhà này, mỗi lần tới đều gần như chuyển hết nửa căn nhà mình đến đây, để rồi đến đêm phải về lại chần chừ không nỡ. Thời gian lâu dần, Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đã quen với sự tồn tại của Steve, ngày thường ra vào nhà cũng coi anh ấy như không khí.
Do Gia rời đi không bao lâu, Mộc Tử Quân cũng đã sửa soạn chuẩn bị đi, cô và Tống Duy Bồ đã hẹn nhau 4 giờ chiều sẽ đi đến phòng trưng bày để xem xem bức tranh kia như thế nào, nhưng trước lúc đó cô còn một cuộc phỏng vấn.
Trước đó cô nhìn thấy thông tin trong hộp thư nên đã tiện tay gửi hồ sơ đi, vốn dĩ không ôm hy vọng gì, không ngờ hai tuần sau phòng khám tâm lý tư nhân đã phản hồi lại, hỏi xem liệu cô có ở lại Melbourne vào kỳ nghỉ hè không. Cô vốn đang do dự chuyện về nước, nhưng từ khi biết tin mẹ mình sẽ đến đây, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Cô và Tống Duy Bồ nói chuyện, Steve nằm trên sô pha lắng nghe. Sau khi nằm nghe một lúc, Steve chợt ngồi bật dậy xác nhận: "Phòng khám tâm lý mà em phỏng vấn nằm ở trên đường Collins à?"
Mộc Tử Quân quay sang nhìn anh ấy: "Ừm."
"Văn phòng công ty luật anh thực tập cũng ở đó." Steve lại nằm xuống sô pha, cổ vũ cô: "Cố lên nhé, đậu phỏng vấn anh sẽ mời em đi ăn cơm."
Tống Duy Bồ im lặng nhìn Steve một hồi, sau đó quay đầu sang hỏi Mộc Tử Quân: "Vậy 3 giờ rưỡi tôi đến đón em đi đến phòng trưng bày?"
Mộc Tử Quân ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Anh đợi tôi ở dưới lầu là được, không cần lái xe đâu. Phòng trưng bày ở bên kia sông, chúng ta đi bộ qua đó là được."
Tống Duy Bồ gật đầu.
Phố Collins được xem như một trong những con phố cổ lâu đời nhất nhộn nhịp nhất của thành phố này, vào lúc trời đẹp đi bộ qua đó có thể nhìn thấy các nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn hai bên đường. Lúc Mộc Tử Quân đi đến trước con phố, bước chân bất giác khựng lại, khi ấy cô mới ý thức được tòa nhà trước mặt dường như chính là địa điểm của Hồng Mai Diệp năm đó.
Vẻ ngoài và màu sắc đã thay đổi, nhưng những chạm khắc trên ban công tầng hai quá đặc biệt đến nỗi chỉ mới nhìn một lần đã nhận ra. Thảo nào tòa nhà đã nhiều năm trôi qua chưa bị tháo dỡ, cô dừng chân trước cửa một lát, trong đầu lại lần nữa hiện lên bức tranh sơn dầu kia.
Kim Hồng Mai trong tranh đứng ở vị trí cô đang đứng, tay cầm điếu thuốc tựa người vào cửa, đứng ở bên dưới ban công. Cô híp mắt nhìn vào bên trong cửa tiệm, nhận ra bên trong giờ đã trở thành một cửa tiệm bánh kẹo.
Cửa hiệu nhiều lần đổi chủ hệt như khách sạn Trường An năm đó, đã không còn bất kỳ dấu vết nào của quá khứ từ lâu. Cô cúi đầu nhìn địa chỉ phỏng vấn trong điện thoại như để xác nhận lại, sau đó rẽ vào ngã rẽ cuối đường.
Phòng khám tâm lý mà cô đến phỏng vấn nằm trong một tòa nhà văn phòng rất mới. Đi tháng máy lên tầng trên, có hai tầng được đánh dấu bằng logo của phòng khám. Bên ngoài hành lang đã có mấy người trẻ tuổi đang chờ phỏng vấn, Mộc Tử Quân lặng lẽ đứng ở cuối hàng, bắt đầu chờ người phỏng vấn gọi tên.
Điện thoại chợt run lên, cô cúi đầu nhìn thấy có tin nhắn mới. Sau khi ấn vào mới nhận ra là tin nhắn của Tống Duy Bồ.
River: [Có nhìn đến ngăn nhỏ trong túi xách chưa?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!