Chương 32: Đắm chìm trong tình yêu to lớn không thể tự thoát khỏi

Leng keng, một lon Coca từ trong máy bán hàng tự động ở thư viện rơi xuống khay chứa.

Kể từ buổi tối hôm đó sau khi không mua được Coca như ý nguyện, Mộc Tử Quân đã bắt đầu mỗi ngày một lon Coca, không tốt cho sức khỏe nhưng vui vẻ. Nhất là trong khoảng thời gian cuối kỳ vừa dài đằng đẵng vừa khổ cực, nó có tác dụng rất lớn để xoa dịu cảm xúc tinh thần.

Bên phía Trần Tiếu Vấn vẫn chưa có tin tức, vừa hay cô có thể tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó với thi cử và luận văn. Tống Duy Bồ lại không thấy đâu, cứ ba ngày một lần anh lại xuất hiện trong thư viện, ngồi xuống bên cạnh cô, giúp cô sửa lỗi ngữ pháp trong luận văn.

Vào ngày thi cuối kỳ kết thúc, những cây phượng tím trong khuôn viên trường đã nở rộ.

Tống Duy Bồ đã thi xong trước cô một ngày, anh còn đến giúp cô đọc bài luận văn lần cuối cùng, đợi cô nộp bài xong mới cùng nhau ra về. Lúc rời khỏi thư viện đi ngang qua con đường trồng đầy hoa phượng tím, gió nhẹ thổi lướt qua làm cánh hoa rơi lả tả. Tống Duy Bồ thấy thế bèn nhanh miệng nhắc cô: "Mau xòe tay ra."

Mộc Tử Quân không hiểu nhưng vẫn mở lòng bàn tay ra chờ một cánh hoa rơi xuống tay mình. Cô cầm cánh hoa trên đầu ngón tay, quay sang hỏi anh: "Để làm gì vậy?"

Anh vẫn nhìn màn hoa rơi, nhàn nhã nói: "Một vài truyền thống thôi, nếu hứng được hoa phượng tím, thành tích cuối kỳ sẽ tốt hơn."

Mộc Tử Quân ngỡ ngàng, nhân lúc cơn gió tiếp theo thổi tới lại xòe tay hứng thêm vài cánh hoa. Thấy Tống Duy Bồ chỉ đi theo bên cạnh mình, cô bèn hỏi: "Vậy sao anh không xòe tay hứng đi?"

Tống Duy Bồ: "Như thế quá mê tín."

Mộc Tử Quân: …

Tên tiếng Anh còn do thầy bói tính ra được, anh nói xem ai mới mê tín?

Trong trường học đã vắng lặng hơn phân nửa, rất nhiều chuyên ngành đều đã kết thúc kỳ thi trước thời hạn. Họ đi tàu điện trở về phố người Hoa, trước khi về nhà lại đến hiệu sách một chuyến.

Gần đây việc học quá bận, hiệu sách đã lâu không mở, trên cửa hàng trực tuyến đã tích lũy rất nhiều đơn hàng chưa giao đi. Họ bận rộn quét tước lau chùi và đóng gói sách suốt cả buổi chiều. Khi điền đến phiếu chuyển phát nhanh cuối cùng, Mộc Tử Quân bất giác mở to mắt, không nén được ngạc nhiên "ồ" lên một tiếng.

"Sao vậy?" Tống Duy Bồ đang đóng hàng bên cạnh nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn cô.

"Lại là người này." Cô nói xong còn vẫy tờ phiếu chuyển phát nhanh trong tay về phía anh: "Địa chỉ giao hàng là một ngôi chùa ở Hồng Kông, trước đây đã từng mua một quyển."

"Người này đã mua sách gì?"

"Lần trước là một quyển kịch, hình là quyển "Truyền thuyết Bạch Xà". Lần này vẫn là kịch, là…"

Cô cúi đầu lật quyển sách lại.

"Là Hồng Tông Liệt Mã."

"Quyển này cũng không xuất bản nữa à?" Tống Duy Bồ hỏi.

Mộc Tử Quân gõ lạch cạch trên bàn phím để tìm đọc trên trình duyệt, ngay lập tức quay đầu lại phủ nhận: "Không có, trong nước vẫn còn mở bán rất nhiều."

Đối với việc đặt hàng ở nước ngoài thông qua bưu điện, bưu phí sẽ đắt hơn gấp mấy lần nên đa phần những quyển được đặt mua về cơ bản đều là những quyển không còn xuất bản trong nước. Hai người lại nghiên cứu quyển Hồng Tông Liệt Mã thêm một lúc, cũng không thấy có gì mới lạ, thế là đóng gói quyển sách lại một cách quy chuẩn.

Chắc là một lão hòa thượng có tiền không có chỗ tiêu, Mộc Tử Quân thầm nghĩ.

Đang lúc bận rộn, điện thoại của Mộc Tử Quân chợt vang lên. Mấy năm nay đã không còn ai gọi qua số điện thoại, phản ứng đầu tiên của cô nghĩ rằng chắc là bên phía Trần Tiếu Vấn có tin tức gì về bức ảnh kia. Nào ngờ vừa mở màn hình lên, hiển thị người gọi đến là Đường Quỳ, cô gái mà họ đã không gặp lại lần nào kể từ lúc chào tạm biệt ở trang viên.

Trong tay cô đang cầm đồ đạc nên không tiện nhấc điện thoại lên, cô tiện thể ấn mở loa ngoài.

Đường Quỳ là một người nói chuyện rất thẳng thắn, lần trước cô và Tống Duy Bồ đã nhận được bài học này. Khi cô ấy nói chuyện với người khác sẽ trực tiếp lược bỏ đi các bước chào hỏi dư thừa, lần này cũng vậy, ngay vào khoảnh khắc Mộc Tử Quân nghe máy, cô ấy đã nói: "Cô và River đang ở cùng nhau sao, tôi có việc muốn hỏi anh ta."

Mộc Tử Quân nhất thời líu lưỡi, chỉ nói "ồ" một tiếng, sau đó ra hiệu cho Tống Duy Bồ đã nghe được lời Đường Quỳ nói, đi qua tiếp chuyện. Tống Duy Bồ đặt quyển sách trong tay xuống bên quầy, hỏi một câu ngắn gọn: "Có chuyện gì vậy?"

"Có hơi đột ngột, tôi cũng không muốn mạo phạm anh." Đường Quỳ nói, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng Mộc Tử Quân cứ luôn nghe ra có gì đó bất thường trong đó.

"Đêm qua ông nội tôi đã qua đời rồi, chúng tôi muốn tổ chức tang lễ kiểu Trung Quốc cho ông. Lần trước ở Bendigo hình như anh từng nhắc đến, năm đó anh đã tìm nhà tang lễ nào vậy?"

Mộc Tử Quân sững sờ đứng im đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!