Ở nơi xứ lạ quê người, thuê phòng chẳng khác nào kiến dời tổ, phải mua đồ dùng sinh hoạt từ khắp các kênh, cứ từng món từng món lấp đầy căn phòng của mình từng chút một. Sau hơn một tuần bận rộn, bên phía nhà trường đã gửi email đến thông báo về buổi chào đón sinh viên, bao gồm cả thời gian và địa điểm tọa đàm và chiêu sinh câu lạc bộ mới.
Chỉ một tuần, tiết trời đã dần ấm hơn, nhưng gió vẫn khá lớn. Ủ dột mấy ngày, cuối cùng Mộc Tử Quân cũng có hứng thú ăn diện. Vào ngày tham gia buổi chào đón sinh viên mới, cô tìm cho mình một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo, thay quần jean và một đôi bốt Martin, chọn một chiếc áo dài tay màu đen ôm sát người, sau đó trang điểm rất cẩn thận.
Gương mặt cô thiên về màu nhạt, màu môi cũng nhạt, lúc không trang điểm trông rất hiền hòa, nhưng có lẽ là vì trên mặt quá ít màu sắc, sau khi điểm tô lên, độ bão hòa đột ngột tăng cao, môi hồng răng trắng tóc đen cặp mắt to tròn đen nhánh, cả gương mặt trong trẻo như ngày xuân bất tận.
Bên ngoài gió to, cô không muốn gió thổi tóc bay loạn xạ thế là buộc tóc đuôi ngựa, hai tay vòng ra sau đầu cột lấy một túm tóc nặng trĩu đang xõa tung, buộc xong còn tách vài sợi buông thõng bên tai trông rất trang nhã.
Trước khi ra ngoài, Mộc Tử Quân còn lướt điện thoại một lát, cô chợt nhìn thấy Tùy Trang đăng một dòng trạng thái. Hai người vì chuyện đón ở sân bay nên đã kết bạn, lần trước còn chuyển trả tiền cho Tống Duy Bồ thông qua anh ta, nhưng sau đó không nói gì thêm nữa, trong vòng bạn bè chỉ có mỗi việc bán giày. Lúc này một tấm ảnh đột nhiên xuất hiện ở dưới bài viết "Góp phần truyền bá văn hóa tổ quốc" khiến mọi người cảm thấy tò mò.
Cô ấn vào xem, nhìn thấy trong ảnh chụp là một bảng có dòng chữ "Chiêu sinh cho câu lạc bộ Kịch nghệ Trung Quốc" được viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh. Cô nhận ra logo của trường học nằm bên cạnh, lập tức ý thức được Tùy Trang chính là bạn cùng trường của mình.
Mộc Tử Quân trước đó từng nghe nói đến câu lạc bộ Kịch nghệ Trung Quốc này, nó được thành lập bởi các du học sinh Trung Quốc vào những năm 90. Câu lạc bộ đã hoạt động cho đến hiện nay, lịch sử của nó còn lớn hơn cô vài tuổi, nó có tiếng tăm trong lòng các thế hệ người Hoa ở nơi đây, chỉ tính phí quảng cáo cho mỗi buổi biểu diễn hàng năm cũng đến một con số lớn.
Cô vừa thắt dây giày vừa để lại bình luận dưới bài đăng của đối phương: [Anh đang ở trường chào đón sinh viên mới sao?]
Thời gian vẫn còn khá sớm, tân sinh có lẽ chưa đến trường. Tốc độ trả lời của Tùy Trang có thể dùng ba từ "nhanh như chớp" để hình dung: [Đúng vậy, có đến không?]
Cô không biết Tùy Trang bao tuổi, nhưng nếu đến đón sinh viên mới có lẽ không phải năm hai thì cũng là năm ba.
Tùy Trang rất nhiệt tình bổ sung thêm một câu: [Anh ở chỗ bán cà phê trước cửa thư viện.]
Cô mỉm cười trả lời lại: [Ok, em đến đó xem sao.]
Nhập học cần phải xử lý một vài thủ tục, Mộc Tử Quân vừa bước vào trường đã bị đẩy đến một tủ kính, bên trong trang bị bản đồ trường học và bản đồ những quán ăn ngon xung quanh trường, thậm chí còn có những nhà hàng nhân lúc chào đón sinh viên mới để đến phát phiếu giảm giá. Đi đến nửa đường còn có một cô gái đột ngột nhảy ra tuyên truyền với cô, vừa nói vừa dắt cô đi làm những thủ tục tiếp theo.
Lúc Mộc Tử Quân nói cảm ơn, người nọ dùng tiếng anh chân thành nói: "Là Chúa đã chỉ dẫn tôi đến giúp đỡ cô, cô nên cảm ơn Chúa."
Nói xong, người nọ nhanh chóng đi mất.
Mộc Tử Quân:!!! Được thôi.
Cô nên đi gặp Tùy Trang rồi.
Cô đi thẳng về phía trước theo dòng người hỗn loạn, xuyên qua tháp đồng hồ của học viện văn học, rất nhanh đã đến chỗ Câu lạc bộ Kịch nghệ chiêu sinh. Trước mắt có đủ loại người thuộc mọi chủng tộc, kêu gọi người mới tham gia còn nhiệt tình hơn cả việc thuyết giảng.
Cô kiễng chân nhìn khắp xung quanh, đến khi nhìn thấy từ phía xa xa có một nam sinh đầu tóc chải chuốt cẩn thận vẫy tay kịch liệt với mình: "Bên này! Bên này!"
Người này quá "thời thượng", áo khoác ngoài thêu phối với một đôi AJ, bên trái đeo một khuyên tai, trên cổ đeo hai chuỗi vòng cổ, sành điệu đến mức khiến Mộc Tử Quân hốt hoảng, cô miễn cưỡng đi qua đó. Bảng hiệu của câu lạc bộ Kịch nghệ người Hoa đặt ở cạnh bàn, đối phương chính là Tùy Trang, không còn nghi ngờ gì nữa.
"Anh biết em sao?" Sợ hãi thì vẫn sợ hãi, lúc đi đến đó, cô còn hỏi thêm một câu.
"Thì nhìn hình đại diện của em đấy." Tùy Trang nói: "Trông y hệt ngoài đời."
Toàn thân anh ta có một loại cảm giác quen thuộc, tay gõ vào tấm bảng hiệu câu lạc bộ hỏi: "Vừa nãy em có tham gia vào câu lạc bộ nào chưa? Muốn tự xem hay là để anh đây giới thiệu?"
"Gặp đàn em là nữ nhiệt tình thế đấy, ban nãy có nam sinh kia đến sao không thấy cậu nói chuyện?" Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.
Mộc Tử Quân quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái da ngăm buộc tóc cao đuôi ngựa đi tới, cô ấy có dáng người tuyệt đẹp, dáng người thon thả cùng với đôi chân dài, cô ấy đưa những tài liệu trong tay qua cho cô.
"Đây là ảnh lưu niệm của câu lạc bộ đã dựng và công diễn trong những năm qua." Giọng điệu của cô ấy rất từ tốn: "Tùy Trang bắt chuyện với em sao, em nghe cậu ấy nói chỉ lãng phí thời gian thôi, bên trên được viết rất đầy đủ."
Cô ấy lại rút một tờ giấy đưa cho Mộc Tử Quân, lời ít ý nhiều, nhanh chóng truyền đạt những thông tin cần thiết.
"Đây là biểu mẫu đăng ký, em có hứng thú thì điền thông tin vào đây là được."
Mộc Tử Quân gật đầu, cầm lấy tờ giấy những tài liệu về câu lạc bộ lùi về sau vài bước. Vừa hay cửa hàng cà phê ngoài trời cũng có chỗ trống, cô mang đồ đến ngồi xuống, vừa đọc vừa lắng nghe Tùy Trang và cô gái kia nói chuyện.
Chưa được vài câu, cô đã nghe thấy Tùy Trang hỏi: "Tống Duy Bồ không đến à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!