Mộc Tử Quân nhớ rõ khi mới vừa khai giảng, cô muốn gặp Tống Duy Bồ còn phải hẹn trước thông qua Tùy Trang. Bây giờ thì tốt rồi, về nhà thì ở sát vách, làm việc thì ở hiệu sách của anh, hiện giờ đến thư viện báo danh còn có thể gặp được anh mặc đồng phục nhân viên ngồi sau lưng giáo viên thư viện, hết sức chăm chú sắp xếp lại những quyển sách lấy ra từ máy trả sách tự động.
Nhiệt độ vẫn chưa tăng hẳn, anh mặc chiếc áo thun trắng chữ T dài tay bên trong, bên ngoài khoác thêm áo ngắn tay màu xanh đen rộng rãi của trợ lý thủ thư, đường viền vai lỏng lẻo và thoải mái, trước ngực in logo màu trắng của trường và dòng chữ trợ lý thư viện bằng tiếng Anh.
Hôm nay không chỉ có cô là trợ lý mới đến báo danh, sau khi giáo viên thư viện phát biểu cảm nghĩ chào mừng, hai đồng nghiệp khác được các Tutor (*) của mình đón đi. Tống Duy Bồ thong thả đi cuối cùng, gật đầu chào giáo viên rồi ra hiệu cho Mộc Tử Quân đi qua.
(*) Tutor: giáo viên hướng dẫn, người hướng dẫn.
Mọi người đều được đón đi với thái độ nhiệt tình và thân thiện, anh thì chỉ ra hiệu cho cô đến tìm mình. Mộc Tử Quân cười khẩy một tiếng, ôm đồng phục và sổ tay công việc vừa được phát bước đến bên cạnh anh.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
"Thái độ lạnh nhạt." Mộc Tử Quân nói: "Có chút không vui."
Tống Duy Bồ im lặng nhìn cô vài giây, sau đó lấy cốc cà phê chưa uống của mình từ sau bàn đưa tới tay cô.
"Sao vậy?" Mộc Tử Quân không hiểu.
"Họ không được Tutor cho cà phê." Tống Duy Bồ nói: "Tốt hơn chưa?"
Mộc Tử Quân: …
Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô đã tốt hơn rồi.
Hôm qua trên đường về nhà hai người đã nói một phần công việc hàng ngày, hôm nay chỉ còn lại một chút nội dung trong sổ tay công việc phải giới thiệu. Ngày đầu tiên nhận việc, họ chưa phải bắt đầu công việc chính thức, Tống Duy Bồ cũng có thể lấy cớ dẫn cô làm quen với môi trường làm việc để tách đoàn. Hai người ra khỏi thư viện, ngồi trên bãi cỏ rộng rãi cách cửa ra vào không xa.
Ánh nắng rất đẹp, dưới mỗi tán cây đều có người ngồi, khi ngồi xuống có thể ngửi thấy mùi cỏ tươi thơm ngát. Mộc Tử Quân mở sổ tay nhân viên đặt trên đùi, lật qua vài trang, phần lớn trùng khớp với những gì Tống Duy Bồ đã nói hôm qua.
Các email còn lại đều liên quan đến việc học, Mộc Tử Quân chỉ lướt qua sơ sài, khi kéo lên phía trên, bỗng nhiên phát hiện một email chưa đọc vừa mới đến, đuôi địa chỉ email là của thư viện trường.
Cảm giác hồi hộp này giống như khi nhận được thư mời nhập học của trường. Mộc Tử Quân run rẩy mở email, dòng đầu tiên của nội dung là một chữ [Congratulations] to đùng đập vào mắt.
Mộc Tử Quân nín thở tập trung, phát hiện bên dưới là một số lưu ý khi nhận việc, đoạn cuối rõ ràng không phải là nội dung theo mẫu có sẵn — Năm nay thư viện quyết định hủy bỏ chương trình đào tạo chung cho trợ lý mới, thay vào đó là ghép Tutor để giúp các trợ lý mới làm quen với công việc, dưới đây là danh sách bố trí giữa nhân viên được chọn và Tutor.
…
Kiri Mu – River Song.
…
Mộc Tử Quân: …
Thực ra cô vẫn muốn chuyển đi, bởi vì cảm thấy từ khi mình đến Melbourne đã liên tục làm phiền Tống Duy Bồ. Ban đầu, cô chỉ phiền anh về chuyện tìm Kim Hồng Mai, cùng lắm là mất chút thời gian của anh. Không ngờ tới bây giờ cô còn ở nhà anh, tiền lương làm thêm cũng là do anh trả…
Mộc Tử Quân không phải người thích chiếm lợi của người khác. Cô biết rất rõ Tống Duy Bồ cho mình thuê nhà với giá thấp hơn thị trường nhiều, còn lương và thời gian làm việc cũng không tương xứng. Cô cảm thấy anh hoàn toàn có thể cho thuê nhà với giá cao hơn và thuê nhân viên với giá rẻ hơn.
Nhưng mà, hiện tại thì…
Cô thấy tên Tống Duy Bồ ngay sau tên tiếng Anh của mình.
Mộc Tử Quân chợt nhận ra, có lẽ vận mệnh đã sắp đặt sẵn, muốn thông qua quan hệ tiền bạc và thuê mướn — hai hình thức tuy cổ xưa nhưng lại ổn định và bền chặt này để khóa chặt hai người họ lại với nhau.
Bên tai cô mơ hồ vang lên lời thầy giáo hồi trung học thúc giục cả lớp "Chia một phút làm hai để dùng", nghĩ đến lúc này Tống Duy Bồ mới đầu học kỳ năm hai, cô cảm thấy ít nhất anh phải chia mỗi phút thành tám phần để dùng…
"Tống Duy Bồ." Cô di chuyển chuột rồi yếu ớt nói: "Ngoài việc viết chữ Hán không tốt, còn có chuyện gì mà anh không làm được không?"
Tống Duy Bồ rời mắt khỏi màn hình rồi nhìn về phía cô: "Gì cơ?"
"Thì…" Cô cân nhắc từ ngữ: "Anh có chỗ nào không được không? Nói ra để tôi cân bằng một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!