Chương 26: “Món quà là em”

Mộc Tử Quân từng lo Chúc Song Song sẽ có ác cảm với Kim Hồng Mai vì bà là người chồng mình từng yêu, nhưng lễ tang trong ký ức của Tống Duy Bồ rõ ràng đã phủ nhận khả năng này. Việc Diệp Nhữ Thu có xuất hiện hay không đã không còn quan trọng nữa, những gì họ cần làm trở nên đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng ——

Chỉ cần chờ đợi buổi lễ bắt đầu.

Hai người đi dạo quanh chợ cả buổi chiều, sau khi ăn tối thì quay lại nhà trọ thanh niên. Mùa du lịch sắp tới, giường trong nhà trọ thanh niên cũng rất hút khách, ngày hôm qua khi Mộc Tử Quân đăng ký vào ở thì chỉ còn lại phòng ngủ chung. Du Mạc đã giúp Tống Duy Bồ đặt giường tầng trên của cô, lần đầu vào anh không nói gì, nhưng tối về lại hỏi cô có muốn đổi giường không.

"Sao vậy?" Mộc Tử Quân hỏi lại.

"Bên dưới người đi lại nhiều quá." Tống Duy Bồ nghiêng đầu chỉ mấy người da trắng kế bên đang ngủ ngáy và một số đang chuẩn bị đi uống rượu tối: "Nhìn xem."

"Không sao đâu." Mộc Tử Quân lắc đầu: "Tôi quen ngủ giường dưới rồi."

Lời này khá kỳ quái, Tống Duy Bồ nhìn giường, không nhịn được hỏi: "Sao lại quen ngủ giường dưới?"

"Chuyện lúc nhỏ thôi." Mộc Tử Quân mang đồ đạc cất vào ngăn tủ dưới giường rồi khóa lại, đứng dậy hỏi anh: "Xuống lầu tán gẫu không? Đây chắc là lần đầu anh hỏi chuyện của tôi đấy."

Giọng cô rất bình thường, nhưng trong lời nói lại mang theo ý đùa cợt. Tống Duy Bồ bị cô chặn họng nhất thời không biết nói gì, chỉ nhún vai, một điệu bộ kiểu Tây hiếm thấy trên người anh.

Đúng vậy, cô luôn tìm hiểu về anh, về Kim Hồng Mai, nhưng đối với mình, cô thực sự chưa từng nói gì.

Hai người khóa kỹ hành lý rồi cùng nhau xuống tầng một. Sân ăn sáng buổi sáng đã được bố trí lại, quầy bar trước sân khấu bắt đầu phục vụ bia lúc sẩm tối, rót ra từng ly bia thủ công đầy bọt.

Du Mạc lại bận rộn, trên người còn mùi khói dầu ở chợ. Mộc Tử Quân tựa vào bên máy pha chế, nâng giọng lên trong tiếng người ồn ào.

"Cô không ngủ à?" Du Mạc xua tay với cô.

"Kiếm tiền thôi!" Du Mạc cười toe toét với cô, thuần thục lấy ra hai ly thủy tinh, rót hai ly bia có mùi vị khác nhau: "Tôi thấy bạn cô ở chợ cũng không ăn nhiều, không hợp khẩu vị à? Bia này tôi mời."

Ăn uống không trả tiền, Mộc Tử Quân thực sự thấy rất ngại, nhưng tiền mặt và tiền xu đều đã cất trong ba lô. Tống Duy Bồ kịp thời đưa qua hai tờ tiền giấy, cầm ly bia cùng cô đi đến chỗ ngồi buổi sáng.

Bọt bia dày đặc, cô giơ ly thủy tinh đến vị trí ngang tầm mắt, quan sát bọt khí sôi sục bên trong. Ở trong nước cô không uống rượu, nhưng khi ra nước ngoài lại thường bị kéo đi uống, ngoài dự đoán là tửu lượng còn khá tốt. Tiếc là ly bia này có vị chua kỳ lạ, cô nhấp một ngụm đã nhíu mày đặt ly xuống.

"Sao vậy?" Tống Duy Bồ còn chưa uống.

"Chua quá." Cô xoay thành ly: "Còn của anh thì sao?"

Anh đưa cho cô thử.

Ly của Tống Duy Bồ có vị bình thường, bọt dưới cùng có hương lúa mạch. Anh thấy cô uống được thì gật đầu, lấy ly bia cô đã uống qua đặt trước mặt mình.

Mộc Tử Quân cúi đầu thổi bọt bia, nhìn thấy Tống Duy Bồ không ngại dùng ly của mình, không khỏi nghĩ tới chuyện Do Gia từng kể rằng anh từng vứt cả chai nước nếu bị người khác uống một ngụm.

"Không nói sao?" Anh uống xong, đặt ly xuống bàn, hỏi cô: "Em vừa nói tôi không hỏi chuyện của em."

"Chuyện giường dưới sao?" Mộc Tử Quân nhớ lại, ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, nhìn sắc trời tối mịt vừa nhớ lại: "Là bởi vì mẹ tôi, lúc sinh tôi ra thì bà ấy đang làm trợ giảng ở một trường đại học, tôi sống cùng bà ấy trong ký túc xá nhân viên của trường, trong phòng ký túc có một chiếc giường tầng. Bà ấy sợ tôi rơi xuống giường, nên luôn để tôi ngủ giường dưới."

"Ba em đâu?"

"Khi đó ông ấy đang học tiến sĩ ở nước ngoài." Mộc Tử Quân nói: "Khi đó mẹ tôi cũng rất muốn ra nước ngoài học tiến sĩ, nên khi bà ấy xin được vào trường cùng thành phố với ba tôi, đã gửi tôi về ở với ông nội."

"Tôi cũng do bà nuôi lớn."

"Ông bà nuôi lớn là chuyện bình thường mà, nhất là thế hệ chúng ta." Mộc Tử Quân cười, tiếp tục nhớ lại: "Ông nội rất thương tôi, dạy tôi học thuộc thơ cổ, viết thư pháp. Lúc còn bé tính cách tôi rất hoang dã, một bên ông muốn tôi thành thục nữ, một bên lại nuông chiều để tôi được làm những gì mình thích."

"Em thích cái gì?"

"Nói ra có thể anh không tin." Mộc Tử Quân dùng tay thực hiện cử chỉ bắn súng: "Hồi nhỏ tôi rất thích bắn súng. Huấn luyện viên nói tôi có cảm giác súng tốt, cảm giác có thể…"

Cô cười: "Cảm giác có thể tham gia thế vận hội Olympic."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!