"Con nói năm nay không muốn về nhà ăn Tết sao?" Giọng nữ trong điện thoại có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Không có, con chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Mộc Tử Quân đặt điện thoại trên bàn ăn bữa sáng, cô còn lơ đãng nói thêm một câu: "Con còn phải trở về thăm ông nội mà không phải sao."
Buổi diễn của Đường Quỳ đã kết thúc được một tuần, Mộc Tử Quân cũng đã một tuần không gặp lại Tống Duy Bồ, nghe Do Gia nói anh đang chuẩn bị trước cuộc thi. Cuộc sống mỗi ngày của cô đều xoay quanh ba điểm trường học, nhà và hiệu sách, trong lòng cũng đánh dấu tick vào tính tích cực với màn thể hiện của Tống Duy Bồ ngày đó.
Hoàn toàn đáng được khen ngợi.
"Nói đến ông nội con à."
Mộc Tử Quân nghe thấy tiếng mẹ cô thở dài: "Sức khỏe ông cũng đang dần hồi phục lại, chỉ có tính tình càng lúc càng kỳ lạ. Bây giờ ông không chịu gặp ai, lần trước còn nói đến Tết đừng có ai đi tìm ông…"
"Mọi người không thể dạy ông dùng điện thoại được sao, con có thể gọi video với ông." Mộc Tử Quân nói.
"Đến cửa phòng còn chẳng vào được ấy." Đầu dây bên kia đáp lời.
"Vậy lần sau nếu mọi người có thể vào phòng ông được thì nói với con một tiếng, để con thăm ông." Mộc Tử Quân nuốt một muỗng bột yến mạch cuối cùng còn trong bát, nói: "Nếu như ngay cả con ông cũng không cho vào, vậy thì Tết này con sẽ không về nhà đâu. Vé máy bay đắt như thế, không cần thiết phải tốn tiền về gặp mấy người kia."
Giọng nữ trong điện thoại chợt yên tĩnh lại một thoáng, sau đó lại ngập ngừng hỏi với vẻ áy náy: "Vậy một mình con ăn Tết ở ngoài đáng thương lắm…"
"Con trở về mới đáng thương đấy mẹ à." Mộc Tử Quân gác điện thoại bên bồn rửa bát, trong tiếng nước chảy xuống rửa sạch bát đĩa trong tay, cô hỏi lại: "Mẹ đã quên những chuyện lúc nhỏ rồi sao?"
Cô giũ sạch nước bám trên tay, nói tiếp: "Sắp vào giờ học rồi, con tắt máy trước nha mẹ."
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi một chủ đề không đâu vào đâu nhảy ra giữa chừng.
Buổi sáng cô còn có tiết học, Mộc Tử Quân trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên lớp. Vừa ra ngoài đã bắt gặp cô bạn người Singapore cùng nhà từ trên lầu đi xuống. Đôi mắt cô ấy đỏ bừng, chỉ liếc nhìn sang Mộc Tử Quân một cái không nói lời nào đã ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Mộc Tử Quân: …
Người này thật sự rất kỳ lạ.
Đã đến trung tuần tháng mười, thời tiết dần ấm hơn nhiều. Bên ngoài phòng học bóng cây lắc lư làm cho ánh sáng bên trong phòng cũng xanh um. Mộc Tử Quân hoàn thành bài thảo luận trong lớp, khi sắp tan học cô liếc mắt nhìn thấy trên màn hình điện thoại có một tin nhắn mới.
River: [Buổi tối em có đến hiệu sách không?]
Được lắm, anh còn nhớ đến tôi cơ à.
Mộc Tử Quân đợi đến khi tan học mới chậm rãi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn.
Kiri: [Có.]
River: [Ừm.]
Mộc Tử Quân: …
Anh ấy thật sự là người thích làm người khác khó chịu số một mà.
Thoát khỏi cuộc trò chuyện với Tống Duy Bồ, cô lại ấn mở khung tin nhắn với Do Gia, mới nhận ra có tin nhắn trả lời trong đầu chứ chưa trả lời lại Do Gia, thế là cô vội vàng gửi một sticker qua.
Do Gia: [Em xuất hiện rồi đó à.]
Do Gia: [Chị cứ tưởng em cũng biến mất như River rồi.]
Mộc Tử Quân: [Hả?]
Mộc Tử Quân: [Em tưởng anh ấy đang bận chuyện cuộc thi với chị chứ.]
Do Gia: [Không phải thi đấu, cậu ấy đã đưa ra ý tưởng rồi, hiện tại chị đang làm đây.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!