Còn dám…
Ban đầu cũng còn ổn, nhưng vừa bị anh hỏi như vậy thì Mộc Tử Quân lại mất tự tin. Đúng là vậy, một lần đón máy bay, một lần đêm nay, Tùy Trang đã tự mình viết ba chữ "Không đáng tin" lên trán mình.
Xe phía trước vừa di chuyển, Tống Duy Bồ thu hồi ánh mắt, cũng theo đó vượt qua đèn xanh đèn đỏ, ngón tay của Mộc Tử Quân đặt lên định vị Bendigo rồi nhìn qua sườn mặt anh, không biết anh nói những lời này thực sự có ý gì.
"Cũng không phải… Đúng lúc hôm đó ăn cơm rồi ngẫu hứng nói về chuyện này, anh ta nói nếu cần có thể đưa tôi qua, cũng như đón máy bay vậy." Mộc Tử Quân nói: "Vậy nên tôi thuận miệng hẹn luôn."
Tống Duy Bồ lái xe, không quay đầu lại nhưng rõ ràng đang lắng nghe cô nói chuyện, nghe đến cuối cùng thì cười cười, tay trái khẽ xoay bánh lái một chút, cho xe rẽ vào một con đường khác.
"Vẫn chưa quen tìm tôi sao?"
Cô sửng sốt nhìn vào góc mặt của Tống Duy Bồ. Nhưng sau đó anh cũng không nói thêm nữa, biểu tình trên mặt cũng rất thờ ơ giống như vừa rồi không hề nói gì, chỉ là tiếp tục lái xe trở về nội thành Melbourne, thỉnh thoảng lại dừng đèn đỏ.
Xe tiến gần vào đoạn đường sầm uất, cửa hàng bên đường dần dần nhiều hơn nhưng phần lớn đều đã đóng cửa, chỉ còn lại vài cửa hàng sáng đèn. Trong vài lần đi rồi dừng, Mộc Tử Quân thấy Tống Duy Bồ vòng xe lại tấp vào lề đường, lúc ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt là một siêu thị Châu Á ở trung tâm thành phố, cô đã đi qua nhưng chưa vào lần nào.
"Tôi đi mua ít đồ." Tống Duy Bồ tháo dây an toàn: "Em đợi trong xe hay vào cùng tôi?"
Cô "à" một tiếng, luống cuống tay chân tháo dây an toàn, mở cửa ghế phó lái bước xuống.
Nhân viên quầy lễ tân đang kiểm kê, thấy hai người họ bước vào thì nhắc nhở thời gian đóng cửa rồi tiếp tục cúi đầu sắp xếp. Mộc Tử Quân theo sau Tống Duy Bồ, thấy anh thuần thục lấy một số thực phẩm đông lạnh, rồi lấy một hộp cà phê phin từ kệ.
Còn cô từ lúc vào cửa thì đã ngó nghiêng khắp nơi, theo anh đi mua đồ một vòng cũng chưa chọn được gì, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm xung quanh.
"Em tìm gì vậy?" Tống Duy Bồ quay đầu lại hỏi.
Anh mua đồ cũng không kén chọn, giống như hoàn toàn theo thói quen mà thả vào xe đẩy, cho nên tốc độ đi cũng nhanh. Lúc này đột nhiên dừng lại, Mộc Tử Quân để tâm chỗ khác nên suýt nữa đã đâm vào anh.
"À tôi…" Cô nhìn xung quanh cũng không có kết quả, thu hồi ánh mắt từ xa lại: "Tôi muốn mua hộp bánh trung thu."
"Bánh trung thu?"
"Đúng, tối nay đến chỗ Trần Tiếu Vấn mới nhớ ra hôm nay là Trung Thu." Cô nói đến đây mới bỗng nhiên phản ứng lại: "Anh có biết Trung Thu và bánh trung thu là gì không?"
Biểu cảm của Tống Duy Bồ như trong đầu xuất hiện một ít mảnh vụn, sau đó thu hồi tầm mắt lại nhìn về phía cô, gật đầu: "Ừ."
"Tết Trung Thu phải ăn bánh trung thu, tôi đã quên mua rồi." Cô thở dài: "Nhưng siêu thị này hình như…"
Hình như hết rồi.
Một siêu thị Châu Á lớn như vậy không thể không bán, chỉ là cô đến quá muộn nên hàng dự trữ vốn không nhiều đã bị người Hoa ở nước ngoài tranh mua hết rồi. Mộc Tử Quân lại cùng Tống Duy Bồ dạo quanh một vòng trước quầy bán đồ ngọt, xác nhận thật sự không còn hộp nào.
"Cái này…" Tống Duy Bồ đứng sóng vai với cô, nhìn kỹ khoảng trống trên kệ: "Tôi không rõ lắm, Trung Thu nhất định phải ăn sao?"
"Thật ra cũng không nhất định." Mộc Tử Quân hơi thất vọng lắc đầu: "Nhưng năm nay là lần đầu tiên tôi không ở nhà, nên rất muốn ăn… Thôi vậy."
Cô định rời đi nhưng Tống Duy Bồ lại không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về hướng trái của cửa hàng Châu Á rồi nói với cô: "Bên kia còn một cửa hàng nữa."
"Nhưng cửa hàng đó đóng cửa sớm lắm."
Sớm biết vậy đã lấy một cái từ chỗ Trần Tiếu Vấn về nhà rồi. Vừa rồi trong đầu cô toàn nghĩ về chuyện của Đường Quỳ và ông nội cô ấy, suốt buổi vũ hội Mộc Tử Quân chỉ uống chút nước trái cây. Sau khi mua bánh trung thu không được, cô chỉ lặng lẽ theo sau Tống Duy Bồ, chuẩn bị đợi anh thanh toán xong sẽ đi nhờ xe về nhà.
Quầy thu ngân đã kiểm kê gần xong, Mộc Tử Quân tựa vào kệ phía sau và xem điện thoại. Khi mở thông báo tin nhắn lên, cô nghe thấy âm thanh quét mã sản phẩm phía Tống Duy Bồ. Thấy anh có vẻ không chú ý đến mình, Mộc Tử Quân cuộn màn hình xuống vài lần rồi nhấn vào tin nhắn thoại chưa đọc của mẹ.
"Tử Quân à, mẹ mới vừa về nhà, hôm nay trường bận muốn chết, ăn Tết cũng không cho chúng ta nghỉ."
"Tối nay muốn gọi video không?"
Mộc Tử Quân thở dài, đưa điện thoại đến bên miệng, hạ giọng trả lời: "Muộn quá rồi, phòng của con cách âm kém, video call sẽ làm phiền bạn cùng phòng của con, để sau nha mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!