Quý thứ nhất.
Action 1
Sáng sớm ở Sát Nhã, bầu trời vô cùng trong xanh.
Giai điệu đầy ý thơ như trong mơ vang lên, khúc nhạc "Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa" đánh thức Mộc Mộc đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Giai điệu và tiết tấu đó thi thoảng lại vang lên những tiếng run rẩy, cùng với những nốt nhạc bị đánh sai, cô không bao giờ có thể quên được, khúc nhạc đó, rõ ràng đã được vang lên dưới những ngón tay cô, mà là trong buổi tối trước khi họ chia tay.
Cô cảm giác như vẫn đang trong mơ, cô tìm kiếm khắp nơi trong phòng, không rõ giai điệu quen thuộc đó vang lên từ đâu.
Người đàn ông bên cạnh đưa tay ra sờ soạng, lôi áo khoác ngoài từ dưới nền nhà lên, móc điện thoại từ trong túi ra, hé mắt nhìn số điện thoại gọi tới, bấm nút nghe, uể oải mở miệng.
"Chuyện gì vậy? Mới sáng sơm ra đã gọi điện."
"Anh chỉ muốn nhắc em một chút, vé máy bay khứ hồi của em là hai giờ chiều nay." Giọng nói thánh thót vang lên trong điện thoại, âm thanh tương tự, chỉ có ngữ điệu không giống.
"Hôm nay?" Một ai đó ngồi bật dậy, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, "Anh, anh đặt vé máy bay vào hôm nay cho em? Anh biết rõ là em…"
"Anh đã nhắc em rồi. Em có thể không đi nổi… Nhưng em một mực nói là có chuyện quan trọng cần làm, bắt buộc phải đi vào ngày hôm nay."
"…" Một ai đólờ mờ nhớ ra, ngày mai có một công chuyện rất quan trọng.
"Nhị thiếu gia, bây giờ anh cho xe tới Sát Nhã đón em chứ? Hay là hoãn vé máy bay?"
Trác Siêu Việt liếc nhìn đồng hồ, "… Hai tiếng nữa, anh cho xe tới đón em."
"Em chắc chắn chứ?"
"Ừm, đặt thêm cho em một vé máy bay nữa, ngày kia em còn quay lại…"
Ngắt điện thoại, Mộc Mộc run rẩy ôm lấy anh từ phía sau, áp sát mặt vào đường cong tuyệt mỹ trên lưng anh.
"Tại sao lại dùng nó làm nhạc chuông?" Cô không thể tưởng tượng nổi, hai năm qua, mỗi khi nhạc chuông điện thoại vang lên, anh sẽ có tâm trạng như thế nào.
"Bởi vì anh thích!"
Action 2
"Cái gì!" Trên cánh đồng bao la mênh mông vang lên một tiếng la hét, làm kinh động cả một bầy hạc trắng. "Em không muốn cùng anh quay về thành phố S?"
"Không phải là em không muốn về, bọn trẻ ở đây đang cần em."
"Em nghĩ rằng chỉ có bọn chúng mới cần em?"
Mộc Mộc yên lặng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó xử.
Khó khăn lắm mới được gặp nhau, cô còn chưa kịp hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu, sao nỡ chi xa, tuy nhiên, đám học sinh ở đây đang cần cô.
"Anh hỏi em một lần cuối cùng, em có đi cùng anh không?"
Mộc Mộc kiên định nhìn anh, "Xin lỗi, trước khi có giáo viên mới, em không thể đi được."
"Được!"
Trác Siêu Việt quay người bước đi.
"Siêu Việt, anh đi đâu vậy?" Mộc Mộc lo lắng đuổi theo anh, cô thật sự lo sợ rằng anh tức giận bỏ đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!