Chương 41: (Vô Đề)

Sáu ngày, một trăm bốn mươi bốn giờ.

Nghe ra thì rất ngắn ngủi, nhưng nếu quý trọng từng giây phút, vẫn có thể làm được rất nhiều việc. Họ có thể cùng nhau chơi đàn, cùng ngồi trên sofa xem bộ phim về chiến tranh gián điệp nào đó, cùng nhau lái xe ra đường cao tốc đón gió, cùng nhau thưởng thức những món ăn vặt chính thống của thành phố X.

Họ còn cùng nhau ra ngoại thành đi du thuyền trên sông, lên đỉnh núi ngắm phong cảnh. Hôm đó, họ vốn dự định lên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn, sau đó về khách sạn tận hưởng một đêm lãng mạn dưới ánh nến. Không ngờ, sức khoẻ của Mộc Mộc quá yếu, vừa mới lên đến đỉnh núi đã mệt đến nỗi toàn thân chẳng còn chút sức lực, nằm bò trên tảng đá không buồn động đậy, Trác Siêu Việt chỉ có thể bỏ dự định xuống núi, đốt lửa, cắm trại ở nơi rừng núi hoang vu này.

Ráng chiều tà hùng vĩ tráng lệ, tan biến dần cuối chân trời, nhiệt độ hạ thấp. So với ánh lửa yếu ớt, hơi lạnh của gió đông thể hiện rõ sức tấn công mạnh mẽ, ngay cả lều trại cũng không thể ngăn cản sự xâm nhập và tập kích của hơi lạnh.

Trong không gian chật hẹp của lều trại, cô cố gắng cuộn tròn người lại trong vòng tay anh, cơ thể cô dường như đã dính chặt vào cơ thể anh, vậy mà vẫn lạnh tới mức toàn thân run rẩy.

"Siêu Việt…" Nếu có thể chết cóng trong vòng tay anh như vậy, nhất định là một chuyện rất hạnh phúc.

"Lạnh lắm phải không?"

"Ừm." Bàn tay đang ôm lấy eo anh của cô lần tìm vào bên trong qua lớp áo, không biết là do tay cô quá lạnh, hay vì nguyên nhân nào khác, cơ bắp của anh cứng đờ lại trong đêm tối.

Cô đang định rụt tay lại, anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực anh, nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim rộn ràng đã làm ấm những ngón tay cô, hơi thở ấm áp trước trán làm gò má cô nóng bừng.

"Còn lạnh không?"

Cô khe khẽ gật đầu.

"Hay là," Anh bỗng nhiên lật người, nằm đè lên người cô, "Chúng ta làm chút gì đó để cơ thể ấm lên…"

"Ờ, nhân lúc em vẫn còn chút sức lực, hay là chúng ta xuống núi đi."

"Không vội, không vội…"

Bầu trời đầy sao, bụi cây lúp xúp, màn trời, chiếu đất, lại có một dư vị và hứng thú riêng.

Anh đưa tay ra, đầu ngón tay hơi lạnh kéo tung vạt áo đang để ngỏ của cô, chiếc áo ngực bị bị bàn tay mạnh mẽ của anh tách ra, bộ phận mềm mại nhất rơi vào trong lòng bàn tay anh, khó có thể trốn tránh.

"Mộc Mộc, hãy đồng ý với anh…" Anh nâng khuôn mặt cô lên, nói một cách chân thành: "Đừng đi!"

Cô đắm đuối nhìn anh, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh vì tình cảm xúc động mà càng trở nên có sức hấp dẫn bởi vẻ tinh quái, đáy mắt ngập tràn vẻ tuyệt diễm của ánh chiều tà. Suýt nữa thì cô buột miệng nói, em không đi, cho dù bị tất cả mọi người khinh ghét, chúng ta cũng phải ở bên nhau.

Cuối cùng, cô vẫn còn xót lại một chút lý trí, không buột miệng nói ra, chỉ mỉm cười giúp anh cởi cúc áo sơ mi, tiện tay lần xuống phần cơ thể đang run lên phía dưới của anh, cho đến khi tới phần eo của anh, cởi dây lưng ra, tiếp tục kéo khoá quần…

Anh nắm chặt cổ tay cô, đặt tay cô lên phía đỉnh đầu, cơ thể nặng trĩu cứ đè chặt lên người cô. Đôi môi anh như lớp vải bông mềm mại, lướt trên trán cô, trên lông mày cô, bàn tay dịu dàng mơn man trên từng millimet da thịt cô, khơi gợi ký ức cuồng nhiệt nhất trong cơ thể cô…

Dãy núi phía xa xa, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp nhất, tà dương, lá rụng, cây cổ thụ, dây mây khô, tràn đầy ý thơ nồng nhiệt…

Mà cảnh tượng trong lều trại lại càng có một vẻ đẹp đặc biệt, một cơ thể cường tráng cuồng nhiệt quấn quýt lấy một cơ thể mềm mại yêu kiều phía dưới, kiểu lấn lướt mạnh mẽ đó, giống như một mãnh thú hoang dã đang hưởng thụ con mồi mà nó vừa săn được… Đặc biệt là vì hạn chế của không gian và thời gian, quần áo của họ chỉ được cởi bỏ một phần, áo quần xộc xệch, lớp da lúc ẩn lúc hiện quấn quýt lấy nhau, trong buổi chiều ta diễm lệ, càng tăng thêm vài phần mê hoặc, thần bí.

"Mộc Mộc…" Anh đắm đuối nhìn cô, nắm lấy bàn tay cô, bóp chặt, phần cơ thể nóng bỏng của anh áp sát lối vào ẩm ướt của cô.

Cô nhắm mắt lại, cơ thể đá mềm nhũn từ lâu đang chờ động tác dấn sâu vào của anh…

Bàn tay đang nắm chặt tay cô của anh bóp mạnh một cái, cùng lúc các khớp xương quấn quýt lấy nhau, cơ thể anh cũng đi sâu vào trong cơ thể cô. Trong giây phút hai cơ thể gắn chặt với nhau, khoái cảm dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể.

Lều trại đang run lên, tán lá phong đỏ cũng đang nghiêng ngả lay động nơi chân trời…

Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên bầu ngực xinh xắn, tận hưởng tiếng rên rỉ khe khẽ đẹp như tiếng động của thiên nhiên… Không có cảm giác nào lại khiến người ta đắm chìm hơn cảm giác này!

Khi tình yêu không có tương lai, sau khi chia tay rồi chỉ có thể mong chờ một ngày nào đó tình cờ gặp lại, vòng tay yêu thương trở nên thật ngắn ngủi, vì thế, Trác Siêu Việt luôn muốn ôm chặt hơn, hôn sâu hơn, để cơ thể gánh chịu nỗi đau đớn sâu thẳm tận xương tủy thay cho tâm hồn.

Cho tới lúc tất cả kết thúc trong điên cuồng, khi Mộc Mộc ướt đẫm mồ hôi rã rời nằm trong vòng tay anh, cô không thể không thừa nhận, có một số việc mặc dù còn hao công tốn sức hơn cả việc leo núi, nhưng tuyệt đối lại là một cách rất tốt để giữ ấm cho cơ thể.

Bất giác, đã tới ngày cuối cùng ở thành phố X.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!