Chương 25: (Vô Đề)

Ngủ một giấc tới khi mặt trời đứng bóng, dưới tần vang lên những tiếng di chuyển đồ đạc lạch cạch, còn cả giọng nói khàn khàn của một người đàn ông lạ. "Để ở đây phải không? A, được!"

Mộc Mộc bị đánh thức từ một giấc ngủ không mộng mị, cảm giác đầu tiên là đầu óc cô như bị hàng nghìn, hàng vạn con ngựa giẫm đạp lên, đau đến nỗi sắp nổ tung, cô ấn tay vào mái đầu đang đau nhức, mở mắt ra, ngây người hồi lâu mới phát hiện minh đang nằm trên chiếc giường mà cô đang ở nhờ trong thời gian gần đây, ở bên ngoài, mặt trời đã lên cao tới giữa bầu trời.

Sao cô lại ngủ ở đây?

Cô cố gắng nhớ lại, nhưng những tình tiết của sự việc sau khi uống say giống như một đoạn phim bị cắt bỏ, từng đoạn, từng đoạn rời rạc không hề liên quan tới nhau.

Cô lơ mơ nhớ rằng cô và Trác Siêu Việt đã cùng uống rượu ở quán bar Lạc Nhật, họ đã nói rất nhiều chuyện… anh đưa cô rời khỏi Lạc Nhật, cô đã đứng trên bậc thềm của đài phun nước, ném tung chiếc khăn tay màu trắng… Sau đó, dường như ở bên đài phun nước, hị đã quên hết tất cả, ôm hôn nhau, cảnh tượng vô cùng khêu gợi…

Trái tim nghẹn lại, cô thử vuốt ve đôi môi mình, khi chạm vào có cảm giác hơi đau.

Lẽ nào, cảnh tượng đầy khêu gợi đêm qua không phải là giấc mơ?

Vậy sau đó thì sao? Cô đã về nhà như thế nào, đã lên giường như thế nào… Cô rầu rĩ dùng hai tay vò tung mái tóc, nhưng cho dù cô có vần vò như thế nào, vẫn không thể tìm lại được tình tiết đã bị vứt bỏ trong đầu cô.

Bỗng nhiên, cô sững người lại, ngây người nhìn ống tay áo kẻ mô màu hồng phấn… Mộc Mộc ngồi bật dậy, cúi đầu nhìn, trên người quả nhiên đang mặc quần áo ngủ, cô đưa tay sờ lên ngực, lại kéo rộng cổ áo ra nhìn, chiếc áo lót thêu hoa màu trắng bên trong cũng không thấy đâu nữa.

Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng, cô nằm trên giường, Trác Siêu Việt vừa hôn cô, vừa tách hai chân cô ra…

Không phải thế chứ? Đêm hôm qua, sau khi uống rượu say, không phải họ đã làm chuyện loạn luân rồi chứ?!

Cô sao có thể xứng đáng với Trác Siêu Nhiên, dù sao giờ đây cô vẫn là bạn gái của anh, còn Trác Siêu Việt… Cô không dám nghĩ tiêp nữa.

Dưới tầng vang lên tiếng đóng cửa, mớ âm thanh hỗn tạp cùng tiếng nói chuyện mơ hồ đều biến mất. trong phòng vừa mới trở nên yên tĩnh, Mộc Mộc đang định ôm gối tiếp tục ăn năn hối hận, cửa phòng cô bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Dậy chưa?" Là giọng của Trác Siêu Việt, rất khẽ.

Điều phải tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, cô hít một hơi thật sâu, trèo xuống giường, mở cửa.

Trác Siêu Việt đứng ở ngoài cửa trong bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, trên tay còn bê một bát chất lỏng màu cam đỏ, trên người phảng phất mùi khói thuốc, quyện lẫn hương bạc hà nhè nhẹ. "Sao, có phải là rât đau đầu không?"

Vừa nhìn thấy Trác Siêu Việt, tâm trí cô trở nên rối loạn, vò vò mái tóc, len lén liếc nhìn thần sắc của anh, biểu hiện của anh vẫn điềm tĩnh, thoải mái như xưa, không hề có chút bất ổn, càng không có vẻ áy náy, xem ra chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lẽ nào, những mảnh ký ức của cô đều chỉ là nằm mơ?

Chao ôi, từ khi gặp lại Trác Siêu Việt, những giấc mơ của cô gần đây càng ngày càng bất bình thường.

Anh đưa chiếc bát trong tay về phía cô, nói một cách thản nhiên: "Anh pha cho em một bát nước mật ong, uống một chút đi. Có thể giảm đau đầu đấy."

"Cảm ơn!" Mộc Mộc đón lấy bát nước mật ong, uống một ngụm, mùi vị của dường mật trôi vào dạ dày, vô cùng ấm áp, ngọt ngào, cô không thể không nở một nụ cười ngọt ngào hơn cả mật ong: "Tối qua anh cũng đã uống rất nhiều, không đau đầu sao?"

"Anh quen rồi." Anh nói. "Đúng rồi, hôm nay, khi anh mua đồ, được tặng một cặp vé nghe hòa nhạc, anh không tìm được bạn cùng đi nghe, tối mai em có rảnh không?"

"

"Có, tối mai không có lịch biểu diễn." Có cơ hội đi nghe hòa nhạc, sao lại không có thời gian chứ? Nhưng, có một chuyện cô vẫn cảm thấy khó hiểu. "Anh mua thứ gì mà được tặng cả vé nghe hòa nhạc?"

"Em xuống dưới tầng xem là sẽ biết ngay thôi!" Khuôn mặt đầy vẻ bí mật.

"Ồ."

Thấy anh quay ngươi chuẩn bị đi xuống, Mộc Mộc cúi đầu uống bát nước mật ong, chuẩn bị đóng cửa, anh chợt nhớ ra điều gì, quay người lại, "Anh đưa quần áo đã thay ra của em tới hiệu giặt là rồi, ngày mai người của hiệu giặt là sẽ mang tới trả."

Vừa nhắc tới quần áo được thay ra, Mộc Mộc liền bị sặc nước, biệt miệng ho sặc sụa. Khuôn mặt lúc thì đỏ ửng, lúc lại tím ngắt. Một lúc lâu sau, cô mới hồi lại, mở miệng thăm dò: "Vậy quần áo của em… không phải là anh giúp em thay đấy chứ?"

"Là do anh thay." Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, nụ cười hiện lên trong đáy mắt. "Dễ như trở bàn tay, em không cần phải cảm ơn anh."

"Anh…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!