Chương 18: (Vô Đề)

"Xin lỗi!" Hai từ này thốt ra từ miệng Trác Siêu Việt đã hoàn toàn dập tắt mọi kỳ vọng của cô.

Cô lắc đầu, mỉm cười, chỗ da thấm nước mắt bị gió thổi kho trở nên khô rát, khi cười cứ căng lên, "Không, không phải lỗi của anh. Là do em quá ngốc nghếch, lại cứ nghĩ rằng chúng ta… ha ha, chúng ta… năm vạn đồng một đêm, đã thanh toán sòng phẳng… thậm chí còn không được coi là cuộc tình một đêm, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi… trong mắt của anh, em chẳng qua chỉ là một gái làng chơi, vì tiền, có thể bán bất cứ thứ gì…"

Một người đàn ông dù có kiên cường hơn nũa, có niềm tin kiên định hơn nữa, cũng khó có thể vững vàng trước một trái tim chân thành đang tan nát. Trác Siêu Việt thở dài, bước tới bên cô, dùng đầu ngón tay nâng khuôn mặt cô lên, lau giọt lệ bên khóe mắt cô, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều, "Những chuyện đã qua, hãy quên đi, bây giờ chẳng phải rất tốt hay sao?

Anh trai của anh còn thích hợp với em hơn… Em có thể gặp được anh ấy, là vận may của em đấy."

Vận may? Cũng có thể, một người đàn ông như Trác Siêu Nhiên lại có tình cảm với cô, đó là vận may mà không biết bao nhiêu cô gái khác cầu mong còn chẳng được.

Giả dụ như cô có thể bỏ qua quá khứ, quên đi Trác Siêu Việt, trao một trái tim hoàn chỉnh cho Trác Siêu Nhiên, bắt đầu lại một tình yêu chân chính, đây quả thực là kết cục tốt nhất.

Trác Siêu Nhiên sẽ không biết rằng người phụ nữ trong vòng tay anh đã từng có cuộc tình một đêm với em trai của anh, sẽ không đau khổ thất vọng, cô cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sự ấm áp và bao bọc mà cô khao khát đã lâu, không còn phải đơn độc đối diện với gió mưa.

Tuy nhiên, Trác Siêu Nhiên thực sự có thể mãi mãi không biết rằng cô đã nhận nhầm người không? Giả dụ có một ngày, anh ấy biết được, sẽ có cảm giác thế nào?

Cô thật sự có thể dứt bỏ sự mong ngóng chờ đợi trong suốt bốn năm qua?

Người đàn ông cô đơn trong quán bar Lạc Nhật, người đàn ông đồng ý cho cô năm vạn đồng mà không cần tới thân thể của cô, người đàn ông muốn cô viết tên mình vào lòng bàn tay của anh, người đàn ông hôn cô trong đêm mưa to gió lớn, làm cô đau tới nỗi không muốn sống nhưng cũng không muốn từ bỏ, từ lâu đã cắm rễ sâu vào trong trái tim cô rồi, cho dù người đàn ông đó là ai, cho dù anh xấu xa cỡ nào, cô vẫn không thể nào quên được.

Mộc Mộc nghiêng mặt, né tránh đầu ngón tay ấm áp của anh.

Cô không làm được, cô không có cách nào lừa dối Trác Siêu Nhiên, không thể hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của anh mà không chút áy náy, cô cũng không có cách nào đối diện với Trác Siêu Việt, không thể mặc nhiên coi anh là một người xa lạ chưa một lần gặp gỡ.

Nếu đã sai rồi, dùng những lời nói dối và sự lừa lọc để che đậy lỗi lầm cũng không bằng việc kịp thời sửa chữa sai lầm đó.

Mộc Mộc lau khô nước măt, tập tễnh bước về phía cửa, khi đi ngang qua giá treo quần áo, cô nhìn thấy chiếc áo lông cừu màu tím nhạt đang treo ở đó, dù có lạnh đến mẫy cô cũng không muốn mặc, bởi vì chiếc áo đó quá đẹp, quá ấm áp, một người như cô hoàn toàn không xứng đáng để mặc nó.

Chiếc áo này cần phải tăng ột người phụ nữ thật sự hiểu rõ giá trị của nó!

Trác Siêu Việt bỗng nhiên đuổi theo, chặn cô lại.

"Anh muốn cầu xin em một việc." Giọng anh trở nên nhún nhường một cách hiếm hoi.

"Việc gì? Chỉ cần có thể làm được, em sẽ làm."

"Đừng nói với anh ấy rằng trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, được không?"

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt hơi cúi xuống của anh, đọc được sự khẩn cầu trong đáy mắt anh. Cô hiểu, anh không muốn để anh trai anh biết được mối quan hệ đã từng có giữa họ, không muốn để anh ấy biết rằng cô đã nhận nhầm người nên mới trở thành bạn gái của anh ấy.

Điều này, đối với một người đàn ông hoàn mỹ như Trác Siêu Nhiên là một sự sỉ nhục, đối với tình cảm anh em giữa họ, là một vết nhơ.

Cô gật đầu, đồng ý với lời thỉnh cầu của anh. Rời xa Trác Siêu Nhiên có thể có hàng nghìn hàng vạn lý do, ví dụ như họ không hợp nhau, họ không có tương lai, cô không xứng đáng với anh. Mỗi một lý do đều không thể quở trách, cũng không thể nghi ngờ. Hà tất phải đưa ra lý do thật sự để giẫm đạp lên tấm chân tình của Trác Siêu Nhiên.

"Cảm ơn!" Trác Siêu Việt nói, cầm lấy chiếc áo khoác mà cô không muốn mặc, mở cửa giúp cô. "Để anh đưa em về."

Mộc Mộc lắc đầu, bước ra khỏi cửa, đi về phía thang máy, nhưng anh vẫn chạy đuổi theo. "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."

"Em muốn đi xuống Hoàng Tuyền, anh cũng đưa em đi sao?"

"Đúng." Giọng anh vô cùng kiên định: "Mười tám tầng địa ngục, anh cũng đưa em đi."

Thang máy đã tới, Trác Siêu Việt cương quyết khoác chiếc ao khoác lên đôi vai đang run rẩy của Mộc Mộc, rồi đẩy cô vào trong thang máy.

Sau một chặng đường nửa đẩy nửa lôi, nửa đùn nửa kéo, Mộc Mộc bị đưa xuống bãi đỗ xe, ấn vào trong một chiếc Land Rover màu trắng, vẫn là chiếc Land Rover, vẫn là màu trắng, chỉ là đã chuyển sang đời mới hơn.

Đang là giờ cao điểm, xe vào trong khu vực thành phố tắc nghẽn giống như dòng nước đọng không thoát được, nhích lên một bước cũng khó.

Trác Siêu Việt liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lôi ra một chiếc điện thoại trong ngăn đựng đồ trên xe, mới mở máy chưa được vài phút, điện thoại cứ tới tấp gọi tới hết lượt này tới lượt khác, dường như không có sự ngưng nghỉ, như thể tất cả mọi người đều biết anh sẽ mở máy vào thời điểm này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!