Chương 17: (Vô Đề)

Người mà anh tìm kiếm suốt bốn năm đang ở trên tầng, Trác Siêu Việt thật sự muốn xem họ đang làm gì, liệu có tiếp tục màn kịch bị anh làm gián đoạn khi nãy? Nhưng anh không biết có nên đi lên trên đó hay không?

Anh rít một hơi thuốc thật sâu, chất nicotine dần dần lan tỏa trong buồng phổi, làm giảm cơn đau trong lồng ngực. Anh nhắm mắt lại, nhớ tới đêm mưa đó

- nhưng không phải là cái đêm mưa to gió lớn cuối cùng ấy.

Hôm đó, trời lắc rắc mưa bụi, anh chuẩn bị lái xe về nhà, tình cờ nhìn thấy ở góc khuất tối tăm nhất phía sau quán rượu có một cô bé mặc chiếc váy ngắn hở vai, dựa lưng vào bức tường đầy rêu xanh ẩm ướt. cô bé chắc chắn đã đứng đó rất lâu, quần áo trên người đều ướt cả, những giọt nước cứ lăn dọc theo cơ thể cô, lướt qua khuôn mặt mịn màng, bờ vai mềm mại, cánh tay gầy mảnh và cặp đùi tròn nhẵn.

Trong con mắt của một người đàn ông bình thường, vẻ đẹp đó… không chỉ là mê hoặc.

Nhưng dường như cô không hề muốn mê hoặc ai cả, chỉ ngửa mặt lên trời, ánh mắt tuyệt vọng đến nỗi khiến trái tim người ta tan nát, những giọt nước thi nhau lăn xuống hai bên má cô, không biết là nước mưa hay nước mắt.

Anh cứ vô thức giảm tốc độ xe, khi không nhìn thấy gì qua cửa xe nữa, anh lại nhìn vào gương chiếu hậu, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Mấy ngày sau, anh lại nhìn thấy cô trong quán bar Lạc Nhật, tiếng đàn của cô cũng giống như con người cô, nhẹ nhàng bay bổng, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ thối nát nơi quán rượu.

Nhìn thấy có người đàn ông ép cô uống rượu, lại còn động tay động chân chạm vào người cô, anh bỗng dưng có cảm giác buồn rầu khó hiểu, bực hơn nữa là cô không hề nói một tiếng nào, chỉ mỉm cười uống hết ly rượu, lại còn không hề né tránh vòng tay ôm ấp của người đàn ông xa lạ…

Anh bỗng thấy ghét cô, không muốn nhìn thấy cô nữa, thanh toán tiền rồi rời khỏi đó.

Mấy ngày sau, khi đi ngang qua Lạc Nhật, đôi chân anh lại vô thức bước vào. Từ đó, đôi chân anh chẳng còn chịu nghe theo sự điều khiển của đại não.

Cho tới một đêm, anh nhìn thấy cô viết thứ gì đó lê giấy rồi đưa cho người đàn ông kia đọc, người đàn ông chửi rủa một hồi rồi bỏ đi, nước mắt cô rớt trên những phím đàn, anh bỗng nhiên bắt đầu xót thương cho cô bé không thể nói chuyện bằng lời này…

Anh còn chưa nghĩ đến chuyện trêu ghẹo cô, cô đã chủ động chạy tới lôi kéo anh.

Anh còn chưa nghĩ tới chuyện muốn có được cô, cô đã nhất quyết muốn dâng hiến cho anh…

Đã nhiều năm trôi qua, ký ức cũng lắng xuống theo thời gian, trở nên mơ hồ. duy chỉ có hình dáng nhỏ bé yếu ớt dưới ánh đèn trong đêm mưa gió là luôn hiện về trong tâm trí Trác Siêu Việt vào những giây phút anh không ngờ tới nhất.

Cô rất đẹp, những đường cong mềm mại cứ thoắt ần thoắt hiện trong mưa gió, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, phiêu diêu bất định, khiến người ta không có cách nào níu giữ.

Cho dù đang ôm chặt cô tỏng vòng tay, anh vẫn hiểu rõ rằng, cô không thuộc về anh, anh không thể giữ được cô.

Biết rõ giữa họ không có ngày mai, biết rõ cô gái không chịu tiết lộ danh tính này chỉ muốn có chuyện tình một đêm.

Rốt cuộc, anh vẫn không nhẫn nhịn được…

Cuối cùng, anh vẫn xót xa vì cô…

Thôi được, anh thừa nhận lập trường của mình không kiên định, cuối cùng vẫn nằm đè lên cơ thể không một mảnh vải che thân của cô. Mặc dù cô hơi gầy, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn thiện, nhưng đường con tuyệt mỹ của bộ ngực, vòng eo nhỏ xinh, sự căng chật quá mức bình thường giữa hai bắp đùi, còn cả sự run rẩy đầy mẫn cảm của cô thật khiến cho người ta không thể nào quên được.

Anh vuốt ve, mơn trớn, ôm hôn cô một cách tùy tiện, thậm chí còn chiếm đoạt và tung hoành cuồng bạo. cô, một cô gái non nớt, từ đầu tới cuối chỉ sợ sệt nhìn anh, ánh mắt ngọt ngào, tràn ngập ái mộ…

Hoặc cũng có thể vì không nói được, ánh mắt cô lúc nào cũng như đang ẩn giấu hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, khiến người ta luôn muốn đọc được.

Nếu như có thể, Trác Siêu Việt rất muốn hỏi xem cô đã trải qua những gì, tại sao khuôn mặt lại trắng bệch không còn giọt máu, đôi môi cô in hằn những dấu răng, trong đôi mắt xinh đẹp của cô sao lại có nỗi lo sợ và u buồn sâu sắc như vậy?

Khi cười, nỗi u buồn đó cũng không tan biến. còn nữa, cả mẩu tin nhắn khiến đôi mắt cô đong đầy nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng mà anh đã đọc được: "Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, tám giờ sáng mai, hãy đến văn phòng của tôi."

Đây là giọng điệu của một người đàn ông, anh ta bảo cô đến đó làm gì?

Anh muốn giúp cô, anh tự nhận thấy mình có đủ khả năng để giúp cô, nhưng cô không chịu nói bất cứ điều gì, ngay cả tên gọi cũng không chịu cho anh biết.

Khi cánh tay bất lực của cô ôm ghì lấy anh, anh cảm nhận được rất rõ nỗi bi thương và van xin của cô, dường như cô đã gặp phải một nỗi phiền phức rất lớn, mong mỏi tìm được một người có thể cứu cô.

Anh rất muốn hỏi xem: "Có phải anh ta muốn em trở thành người tình của anh ta?" Đây là đáp án mà anh cho rằng có khả năng đúng nhất.

Anh không hỏi, vì biết cô sẽ không nói, cô gái có vận mệnh trắc trở này có một sự kiên định khác thường, cô đã quyết định ra đi, cô không cần sự ấm áp và che chở của anh, một mình cô có thể gánh chịu. điều duy nhất mà cô muốn anh làm, đó là… chiếm đoạt cô một cách cuồng dại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!