Chương 5: (Vô Đề)

Tôi không lùi một bước, bình tĩnh như mọi khi đối diện với anh ta, giọng nói nhẹ nhàng:

"Nhiều năm như vậy, tôi đã làm đủ nhiều rồi."

Gió giữa mùa hạ từ khung cửa sổ ùa vào.

"Lục Thời Phong, chúng ta không còn liên quan gì nữa."

Sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt.

Mùa hè là thời điểm thích hợp để gặp gỡ.

Tôi là đứa trẻ lớn lên nhờ sự giúp đỡ của Lục gia. Không chỉ mình tôi, cả huyện chúng tôi sau trận động đất năm ấy đều nhận được sự hỗ trợ từ mẹ của Lục Thời Phong.

Nhưng lần đầu tiên tôi bước vào Lục gia là khi tôi 15 tuổi. Năm đó, tôi là đứa trẻ đứng đầu trong kỳ thi giữa cấp của huyện, theo các lãnh đạo mang đặc sản địa phương đến cảm ơn Lục phu nhân.

Lục phu nhân giống hệt như tôi tưởng tượng, ôn nhu và tao nhã. Bà vừa trò chuyện với các lãnh đạo về kế hoạch cho năm sau, vừa bận rộn tiếp nhận vô số cuộc điện thoại.

Tôi đứng bên cạnh, thoáng nhìn thấy bức ảnh trên bàn làm việc của bà. Trong ảnh là một thiếu niên trạc tuổi tôi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt có chút bất mãn khi nhìn vào ống kính.

Khí chất ngạo nghễ như một vị vương tử.

Quản gia đột nhiên gõ cửa, vẻ mặt hơi khó xử:

"Phu nhân, thiếu gia lại đi đua xe."

Lục phu nhân đang bận, chỉ gật đầu hờ hững: Đi đưa nó về đây.

Quản gia có vẻ khó xử, như thể đây là một nhiệm vụ khó khăn.

Một lãnh đạo bên cạnh đẩy tôi lên phía trước, cười nói:

"Lục phu nhân, để Hy Hy đi cùng. Cô bé hoà đồng với bạn cùng lứa rất tốt."

Ánh mắt Lục phu nhân rơi xuống người tôi.

Tôi siết nhẹ ngón tay, lấy hết can đảm gật đầu:

"Cháu có thể làm được."

Dù không thể, cũng nhất định phải làm được.

Tôi đi theo quản gia, đến một con đường bao quanh núi nơi Lục Thời Phong đang đua xe. Khi đó anh ta mới 17 tuổi nhưng dáng vẻ đã cao ngạo nổi bật.

Chiếc xe máy màu đỏ đen lao vun vút trong gió, chỉ khi gần đến trước mặt tôi mới phanh gấp lại. Anh ta tháo mũ bảo hiểm, để lộ đôi mắt dài hẹp, ánh nhìn lười nhác.

Anh ta nói:

"Đồ quê mùa, cô là ai?"

Tôi tái nhợt mặt mày, suýt chút nữa nghĩ mình sắp bị xe đ.â. m chết.

Hít sâu một hơi, tôi mới dám đáp: Tôi là Đàm Hy.

Anh ta tỏ ra khá hứng thú.

Câu thứ hai tôi nói là:

"Mẹ anh bảo tôi đưa anh về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!