Dọc đường đi Quý Noãn thật sự không nhịn được mà hắt hơi mấy cái liền.
Mặc Cảnh Thâm lái xe thẳng về Ngự Viên, đến cả bữa tối cũng không dẫn côđi ăn, gọi ngay chị Trần nấu trà gừng đường đỏ cho cô.
Quý Noãn cũng không để tâm đến chuyện mình bị cảm lạnh.
Vừa cầm ly trà gừng đường đỏ uống vài ngụm đã bị cay đến nhăn mày nhăn mặt.
Trước kia cô cũng ghét uống trà này, thật sự nuốt không trôi.
Cô vừa định đặt ly trà xuống, ngước mắt lên thì thấy Mặc Cảnh Thâm đứng trước mặt.
Có vẻ như nếu cô không uống hết ly trà thì tối nay cũng đừng nghĩđến chuyện ăn cơm.
"Trà gừng này cay quáđi." Quý Noãn hiếm khi cảm thấy e sợ: "Em có thểăn cơm trước rồi uống tiếp được không?"
"Bà chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Cô uống trà gừng trước cho ấm người đã." Chị Trần từ bên cạnh bước đến càu nhàu: "Gần đây nhiều người bị cảm mạo, triệu chứng rất nặng.
Cháu gái tôi ở quê hôm qua mới gọi điện thoại lên nói lần cảm mạo này làm cho nó ba ngày không rời khỏi giường được, khó chịu đến mắt cũng không mở nổi.
Cho nên bà chủ nhất định phải để mồ hôi toát ra, ngàn vạn lần đừng để bị cảm!"
Quý Noãn ngước mắt lên, vì không thích uống nên chỉ có thể khẽ liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm: "Nghe thấy chưa? Uống đi."
Quý Noãn miễn cưỡng, không thể làm gì khác hơn là bưng ly lên uống vài ngụm.
Cay rất khó khó chịu, nhưng cô không thể không uống, cuối cùng đành bịt mũi uống.
Trước kia đúng là sức khỏe của Quý Noãn không được tốt.
Khi còn bé, phương Bắc quá lạnh nên cơ thể cô rất dễ bị cảm sốt.
Nhưng tính tình cô lại ngoan cố, mỗi lần bịốm cũng chỉ tự giam mình trong phòng, trùm chăn ngủ hai ngày, không tiêm, không uống thuốc.
Trà gừng đường đỏ khó uống như vậy lại càng không uống.
Đến khi nhìn thấy đáy ly, Mặc Cảnh Thâm mới ra hiệu cho chị Trần mau đi dọn bữa tối, vì trước đóở ngoài đường Quý Noãn cứ kêu đói bụng.
"Em về phòng tắm nước nóng trước đi, thay bộđồ khác cho dễ chịu." Mặc Cảnh Thâm nói.
Quý Noãn cũng định như vậy.
Dù sao uống xong trà thì côđã thấy người nóng lên khó chịu.
Cô về phòng chưa bao lâu, không biết có phải là vì triệu chứng cảm mạo hay không màđầu óc ngày càng váng vất.
Nghĩ tới ngâm mình tắm nước nóng là tốt nhất nên cô quyết định cởi đồ vào phòng tắm.
Cô ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng chưa đầy một phút thìđã nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Nhưng làm thế nào cô cũng không thể ngủ yên, muốn thức dậy nhưng lại không tỉnh lại được…
Cô như rơi vào băng hỏa, lúc thì cảm giác người nhưđứng giữa băng tuyết, lát sau lại thấy nóng như ngồi trong lò luyện đan của Thái thượng Lão quân.
Cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!