Chương 8: (Vô Đề)

Bùi Hoài nổi trận lôi đình:

"Ngày nào ta chưa ký thư hòa ly, ngày đó nàng vẫn là phụ nhân Bùi gia, đừng mơ tằng tịu với người khác."

"Huống chi sinh thần của Thù Hoa, ta là bạn thân của nàng ấy nên đến chúc mừng một phen, uống say nên cùng mấy vị đại nhân ngủ lại trong phòng khách phủ Quận chúa, có gì to tát đâu?"

"Chẳng có gì to tát cả."

Ta lạnh lùng cắt ngang.

"Ta với Thẩm Tướng quân cũng chỉ ôn chuyện cũ, liên quan gì đến Bùi đại nhân? Sao thế, người tự do ôn chuyện cũ đều có tư tình cả sao?"

Bùi Hoài dưới ánh mắt thẳng thừng của ta thoáng lướt qua vẻ bối rối, ta lập tức hiểu ra.

Hắn ta ấp úng định mở miệng.

Ta chê nhìn hắn ta thêm một cái cũng bẩn mắt, cụp mắt xuống trực tiếp đi qua hắn ta vào trong sân.

Bùi Hoài cũng định đi theo vào, nhưng bị nhũ mẫu chặn lại.

"Lần trước tiểu thư bị thương dạ dày, đại phu đặc biệt dặn dò, không được ăn gạo nếp. Đại nhân khi đó còn nói, trong phủ không cần chuẩn bị món nếp nữa, ngài quên rồi sao?"

Đôi mắt đen như mực của Bùi Hoài dưới ánh trăng lạnh khẽ run rẩy.

Nhìn gương mặt tái nhợt của hắn ta, nhũ mẫu cười lạnh bồi thêm một câu:

"Hôm qua đáng lẽ là sinh thần của phụ thân tiểu thư, nàng ấy nhớ phụ thân, mới đến chùa ăn chay mấy ngày, sáng nay tình cờ gặp Thẩm Tướng quân, mới cùng nhau về kinh."

"Đại nhân à, không phải ai cũng chỉ có nam nam nữ nữ, tình tình ái ái trong mắt đâu."

"Thẩm Tướng quân cầu là quốc thái dân an!"

Bùi Hoài bị đóng đinh tại chỗ.

Phụ thân ta vì cứu Bùi Hoài mà chết, đoạn nhân duyên này ta nhặt được từ trong m.á. u tươi của người.

Khi cầu hôn ta, Bùi Hoài đã hứa với mẫu thân sẽ bảo vệ ta chu toàn cả đời, nhưng hắn ta, cái gì cũng quên hết.

Còn ta, ngay cả trách móc hắn ta cũng không muốn tốn sức nữa, lời giải thích cũng không muốn nói thêm một chữ.

Cố Uyển Thanh không cần hắn ta nữa, là thật!

Nhưng hắn ta, chỉ khi trong phủ cần tổ chức tiệc tùng, mới muốn bớt lo bớt việc, nói vài câu ngon ngọt, cầm theo một con gà hầm gạo nếp để ta cảm động mà dỗ ta về.

Bùi Hoài như bị tát cho một cái, chợt tỉnh ngộ, nhưng lại không nhúc nhích được.

16

Bùi Hoài bị chặn ngoài cửa, trơ mắt nhìn ta với Thẩm Giác đánh cờ trong sân nửa ngày.

Thẩm Giác đánh cờ quá giỏi, còn ta mới chỉ vừa mới theo học tại nữ học mà thôi.

Thắng không nổi hắn, ta lập tức chơi xấu.

"Đi lại một nước, chỉ một nước thôi."

Hắn giơ bàn cờ cao quá đầu:

"Đi lại không phải quân tử, có phải ngươi muốn làm loạn phong khí nữ học không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!