Cãi vã đến tận bây giờ, hắn ta không muốn đối mặt với nước mắt của ta, ta cũng không còn muốn nghe lời giải thích của hắn ta nữa. Phu thê đã xa cách, nản lòng thoái chí Thật mệt mỏi.
Ý định bỏ trốn, chính là từ giây phút đó nảy sinh.
"Nếu tỷ tỷ giận rồi, ta xin lỗi tỷ tỷ. Tỷ tỷ vốn luôn quan tâm đến Bùi Hoài ca ca nhất, ta..."
"Không sao!"
Ta cắt ngang lời nàng ta.
"Hôm nay tìm Quận chúa, chỉ vì di vật của mẫu thân. Những chuyện nhỏ nhặt khác, không đáng nhắc tới."
Trong thoáng chốc, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Quận chúa nhìn Bùi Hoài chằm chằm, gian xảo hỏi một câu:
"Ý của tỷ tỷ là, Bùi đại nhân không bằng một đôi giày?"
Sắc mặt Bùi Hoài càng lúc càng u ám, hắn ta nhìn ta chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của ta để bảo toàn thể diện cho hắn ta. Nhưng ta, không còn quan tâm nữa.
"Quận chúa nói vậy thì vậy đi. Chỉ là đôi giày của ta..."
"Cố Uyển Thanh!"
Bùi Hoài mang theo cơn thịnh nộ ngút trời, hung hăng trợn mắt nhìn ta:
"Chỉ là một đôi giày thôi, đáng để cứ khăng khăng không buông như vậy ư? Không phải ta đã đền cho nàng một đôi tương tự rồi sao? Cũng không khác nhau là mấy, thứ để mang dưới chân, việc gì phải so đo như thế."
Vật thay thế không cần so đo?
Thì ra là vậy.
Người đời đều nói nốt ruồi lệ ở đuôi mắt ta giống hệt Thù Hoa, là vật thay thế rẻ tiền mà Bùi Hoài tìm được sau khi Thù Hoa gả đi xa.
Khi động tình hắn ta luôn hôn đi hôn lại lên nốt ruồi lệ ấy. Ta không thích, nhưng cũng không tin. Chỉ là một nốt ruồi lệ mà thôi, trong thiên hạ không tìm được một nghìn thì cũng tìm được tám trăm người có, chẳng lẽ từng người một đều là thế thân. Nhưng bây giờ, ta tin rồi.
Trong đôi mày nhíu chặt của Bùi Hoài, và nốt ruồi tươi đẹp như lửa khi Thù Hoa ấm ức. Giây phút đó, ta cười:
"Bùi đại nhân, chúng ta hòa ly đi."
11
"Vật thay thế mà thôi, nên vứt thì vứt."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Trong tiếng kêu kinh ngạc của Thù Hoa, ta cởi đôi giày đang cọ vào chân, đột ngột xoay người.
"Đừng quên, ký thư hòa ly."
Bùi Hoài định đuổi theo ta, Thù Hoa chỉ rên lên một tiếng, hắn ta đã vội vàng quay người:
"Có phải lại không khỏe chỗ nào không?"
Bàn chân bị cọ xước của ta từng bước rỏ máu, đau đớn vô cùng, nhưng vẫn không thể so với nỗi đau trong lòng lúc này.
Một cái nhìn choáng ngợp thuở thiếu thời, cuối cùng thành bùn dưới chân, sao có thể không đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!