Chương 3: (Vô Đề)

Ta nhớ thân thể Quận chúa vốn yếu ớt, Bùi Hoài tận tâm tận lực chăm sóc nàng ta như vậy, chắc chắn không quên mang theo phủ y đắc lực cho nàng ta.

Không còn cách nào khác, với hy vọng cứu được hài tử, ta gần như khẩn cầu hắn ta cứu giúp. Nhưng ánh mắt hắn ta lướt qua bàn tay đang chìa ra và vết m.á. u tươi trên váy ta, sau đó dừng lại trên khuôn mặt cau có của Quận chúa trong bộ áo lông đỏ.

"Diễn thành như vậy, thật chẳng có ý nghĩa gì."

Hắn ta phóng ngựa đi mất, không thèm ngoái đầu lại. Cuối cùng, hài tử không còn

"Tại sao nàng không nói với ta? Tại sao không nói với ta chuyện nàng đã có thai!"

Đêm khuya, hắn ta đứng đó với đôi mắt đỏ ngầu, đập vỡ tan tành mọi thứ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta phát điên, nắm chặt nỗi đau của cả hai, đáp lại một cách lạnh lẽo:

"Đêm đó bên sông hộ thành, điều ước tốt đẹp trong đèn cầu nguyện của ta chính là cả nhà ba người chúng ta được bình an. Đêm đó chàng không muốn nghe, có lẽ nó cũng cảm thấy chàng không xứng làm phụ thân nó." Nó c.h.ế. t trong sự vứt bỏ của chàng, càng chứng tỏ chàng không xứng."

Đối diện với nụ cười và nước mắt nóng hổi của ta, cơn thịnh nộ Bùi Hoài định trút lên mặt ta bỗng bị đè nén xuống.

Nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, hắn ta chỉ trời thề thốt:

"Sau này ta sẽ bù đắp cho nàng. Đừng nói lẫy nữa, chúng ta vẫn còn có thể có con mà."

Hắn ta một tấc cũng không rời, việc gì cũng tự mình làm, tỏ vẻ bù đắp đầy đủ. Ngay cả kinh văn cầu bình an cho hài tử cũng được hắn ta đặt bàn nhỏ bên cạnh giường ta mà chép.

Nhưng ta mới trong tháng được bốn ngày, Quận chúa đã được cao nhân chỉ điểm phải đến Hộ Quốc tự ăn chay niệm Phật để tiêu trừ nghiệp chướng, chấm dứt ác mộng.

Bích Hà đến mời hắn ta. Bùi Hoài đứng ngoài cửa do dự, rất khó xử.

Ta hiểu chuyện mở lời:

"Chàng cứ đi đi!"

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, ngay khoảnh khắc hắn ta xoay người, ta như vứt bỏ một khối u ác tính mà vứt bỏ hắn ta.

Tờ thư hòa ly đã được viết từ ngày hôm đó, giấu dưới gối của ta.

Suốt thời gian trong tháng đều do nhũ mẫu chăm sóc ta. Bà ấy thương xót thân thể hư hại của ta, bảo ta nên lấy dưỡng thân làm trọng, ta hiểu.

Cho đến khi Đại Trưởng Công chúa mời ta tham dự bữa cung yến kia.

7

"Các ngươi không thấy dáng vẻ đó của nàng ta đâu, mỗi bước đi đều giả vờ kiên cường, dè dặt, cố nén đau đớn nhưng vẫn như con vịt què."

Giọng nói chói tai của Bích Hà kéo ta về từ dòng suy nghĩ.

Gần như trong nháy mắt ta đã biết bọn họ đang bàn tán về ta.

"Quận chúa chỉ vô tình nói một câu giày sen hoa đẹp vô song, người rất thích, Bùi đại nhân đã sai người chuyển đến Quận chúa phủ ngay trong đêm. Quận chúa tốt bụng, từ chối nói đó là di vật của mẫu thân Cố Uyển Thanh, sợ người lấy thì không thích hợp. Các ngươi có biết Bùi đại nhân nói thế nào không?"

Dưới tay áo, tay ta nắm chặt.

Ta cùng đám tiểu nha hoàn dỏng tai lên nghe tiếp.

Tiểu nha hoàn kia khiến người ta tò mò đủ rồi mới cười khúc khích nói bằng giọng chói tai:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!