Ta không có tài kinh thương, không biết đạo trị thế, càng không có sự thông tuệ và quả cảm thiên bẩm như các tỷ muội khác.
Ta chỉ là ta, một con người hết sức bình thường.
Nhưng một kẻ như ta cũng muốn làm một trong muôn vàn con bọ ngựa chặn xe trong dòng chảy thời đại.
Nguyện xả thân báo đáp ân tình Đại Trưởng Công chúa đã ra tay cứu ta khỏi biển khổ.
Ta muốn đứng sau lưng Thẩm Giác, trở thành xương sống của nàng ấy.
Đôi mắt Đại Trưởng Công chúa hơi đỏ:
"Có lẽ còn có thể trở về, có lẽ không bao giờ trở về được nữa, ngươi vẫn nguyện ý sao?"
Thẩm Giác chiến bại, bọn ta không thể về.
Thân phận Thẩm Giác bại lộ, bọn ta càng không có chỗ chôn thân.
Gai góc khắp nơi, một bước chân xuống đã là m.á. u tươi đầm đìa.
Ta nhìn về phía Thẩm Giác dưới ánh trăng, một cây thương bạc tựa con giao long, múa lên gió cuốn ào ào.
Chiêu nào cũng là chiêu hiểm, nửa phần đường trống cũng không để lại.
Giữa những đường đao lối kiếm, tựa như trên trời dưới đất, chỉ có nàng ấy là tôn quý nhất.
Nhưng ngày đó, ta đứng sau bình phong nghe được câu trả lời của nàng ấy với Đại Trưởng Công chúa.
18
"Bị thương nhiều rồi, cũng chẳng còn thấy đau nữa."
"Giờ đây chỉ sợ thân phận bại lộ, chứ còn vết thương không c.h.ế. t được thì cứ mặc nó đi."
"Cô độc mà thôi, thiệt thòi cái gì chứ. Đại đạo thiên hạ tất phải có người canh giữ, trước kia là phụ thân và tổ phụ của ta, hiện giờ ta vạn phần may mắn, cây thương hộ quốc của Thẩm gia không ngã xuống ở thế hệ của ta."
"Nếu ta c.h.ế. t đi, nhất định phải hủy thi diệt tích, đừng để liên lụy đến mọi người trong Thẩm gia."
Đại đạo thiên hạ tất phải có người canh giữ.
Hóa ra, con người cũng có thể nghĩa khí đến thế.
Ta lại nhớ đến các tiên sinh và đồng môn trong nữ học, vì muốn gom góp vật tư quân nhu, bôn ba khắp nơi, thậm chí không tiếc cầm của hồi môn đổi lấy vạn lượng bạc trắng mua vật tư gửi đến biên quan.
Những người đã tốn bao công sức thoát khỏi lồng giam, lại tự nguyện dâng nửa đời sau cho trạch viện, có người từng hỏi bọn họ có cam tâm không.
Ta nhớ câu trả lời của họ ——
"Ta chọn không tự do, là để nhiều người có thể chọn tự do hơn."
"Người ta sống, nếu không có chút tinh thần và niềm tin, thì có khác gì đã chết."
"Thân xác ta không được tự do, nhưng tinh thần ta là tự do."
Từng ngôi sao nhỏ mới thắp sáng được bầu trời đêm rực rỡ.
Bọn họ, từng người đều đang tỏa sáng lấp lánh.
Thẩm Giác đã mệt mỏi canh giữ đủ rồi, ta muốn ở bên nàng ấy, giống như nàng ấy canh giữ giang sơn, ta canh giữ nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!