Chương 5: (Vô Đề)

Cuối cùng thì Thịnh Vọng Thư vẫn lên xe Ngôn Lạc, chỉ bởi vì anh nói cả ngày nay không có thời gian ăn cơm.

Bọn họ đến nhà hàng Nhật họ thường ăn. Đường đi hơi kẹt xe, nắng chiều nhuộm bầu trời thành màu mứt hoa quả. Từ lúc bắt đầu đi, Ngôn Lạc vẫn luôn nghe điện thoại, còn Thịnh Vọng Thư thì nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hình như đến lúc toàn bộ đèn đường sáng lên, Ngôn Lạc mới cúp điện thoại. Trong xe yên tĩnh trở lại.

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ khiến giác quan của cô trở nên mẫn cảm, Thịnh Vọng Thư cảm nhận tầm mắt của Ngôn Lạc dừng trên mặt cô. Cô không biết tại sao anh lại nhìn cô nhưng anh cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến cô không được tự nhiên, ngay cả lông tơ trên mặt cũng dựng đứng cả lên.

Cô không chịu nổi nữa, định mở mắt thì Ngôn Lạc lại vươn tay lấy cái gối bên cạnh kê vào gáy cô.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hơi thở nóng hổi của người đàn ông gần kề, khẽ lướt qua gáy cô. Khoảnh khắc đó, lỗ chân lông của cô gần như nổ tung, trái tim hẫng một nhịp.

Khi rút tay về, ngón tay của Ngôn Lạc vô tình chạm vào cổ tay Thịnh Vọng Thư, cô cau mày quay đầu sang một bên, lặng lẽ mở mắt.

Xúc cảm nơi cô tay vẫn còn đó, ấm áp và nhẹ nhàng, Thịnh Vọng Thư khẽ cong ngón tay.

Nơi anh chạm vào có một vết sẹo mờ, là năm mười bốn tuổi ấy cô theo chân Ngôn Lạc phiêu bạt để lại.

Hôm đó thời tiết rất xấu, tối tăm mù mịt. Đi chơi được một nửa thì trời đổ mưa, mưa bụi mờ mắt, cô không cẩn thận ngã khỏi thuyền, cổ tay bị đá ngầm cắt qua, máu chảy đầm đìa.

Ngôn Lạc không kịp kéo cô lại, ngay lúc cô ngã xuống nước, anh lập tức nhảy ra khỏi thuyền theo cô.

Nơi bị cắt qua chỉ cách động mạch chủ ba milimet, miệng vết thương rất sâu, da thịt bên trong lộ ra ngoài, cổ chân cũng bị trẹo.

Ngôn Lạc bế cô chạy thẳng đến bệnh viện, Thịnh Vọng Thư đau đến mức rơi nước mắt. Lúc tiêm thuốc, cô sợ hãi giãy dụa nhưng Ngôn Lạc lại ấn gáy cô vùi đầu vào ngực mình, giữ chặt tay còn lại của cô.

Nhịp tim của cô dần ổn định trong lòng anh lại bởi vì tiếng tim đập của anh mà nhảy loạn.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ lòng bàn tay luôn ấm áp khô ráo của anh lại ở một nơi lạnh lẽo ẩm ướt mà mướt mồ hôi.Phòng riêng của nhà hàng Nhật rất yên tĩnh và tao nhã, tấm bình phong bằng gỗ màu kaki nhạt được nhuộm bởi ánh đèn vàng.

Có lẽ là bởi vì hồi ức tốt đẹp vừa rồi, tâm trạng Thịnh Vọng Thư cũng tốt lên. Cô nhàn nhã nhấp một ngụm trà gạo lứt, còn Ngôn Lạc ở đối diện lại lười biếng nghịch tách trà, chủ động bàn chuyện [Ám Dạ] với cô.

Đề tài nói chuyện của hai người từ việc đầu tư [Ám Dạ] đến những bộ phim Cố Từ Niên tham gia rồi lại chuyển sang người Cố Từ Niên.

Ngôn Lạc trầm ngâm một lát rồi tự nhiên ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Trăng nhỏ." Anh chậm rãi dò ý cô: "Em thấy Cố Từ Niên thế nào?"

"Con người anh Từ rất tốt, đẹp trai, kỹ năng diễn xuất tốt, người lại..." Ý cười trên mặt Thịnh Vọng Thư dần biến mất: "Ngôn Lạc, anh có ý gì?"

Ngôn Lạc buông tách trà ra, nhìn cô. Chỉ nhìn vào ánh mắt đó, anh không nói cô cũng biết đáp án là gì.

"Nếu em muốn yêu đương thì anh có thể xem xét giúp em."

"Đám bạn ăn chơi phong lưu của anh cũng xứng với em?"

Vậy là anh đứng ở hầm giữ xe đợi cô hai mươi phút là vì dâng người bạn mà anh đã lựa chọn tỉ mỉ cho cô?

Trà gạo lứt ấm áp lập tức đóng thành băng trong dạ dày, Thịnh Vọng Thư cứng nhắc nhếch môi: "Anh Từ Niên như thế nào thì phải xem là so sánh với ai nữa."

"Nếu so với anh Ngôn đây thì..." Cô mờ ám kéo dài âm cuối: "Đương nhiên là một người trên trời, một người dưới đất."

"Anh ấy trên trời, anh Ngôn đây dưới đất."

"Em nghĩ thế thật sao?" Ngôn Lạc bày ra vẻ mặt hờ hững, hình như không để tâm đến lời phủ định của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!