Chương 49: (Vô Đề)

Đi đến bãi đỗ xe, ở cạnh xe có nhiều thêm một chiếc xe màu đen quen thuộc, là chiếc Maybach mà Ngôn Lạc đã từng dùng.

Một tiếng nữa, Ngôn Lạc sẽ lên chuyến bay xuất phát đến Đông Thành, chiếc xe này được gọi đến để đưa anh đến sân bay.

Biết được ngọn nguồn, Thịnh Vọng Thư nhìn về phía anh, lạnh nhạt mở miệng: "Trực tiếp nói với em một tiếng, em đón xe trở về là được rồi, không cần thiết phải phiền tài xế cuối tuần còn phải tăng ca đâu."

"Sao có thể để em đón xe cơ chứ?" Cặp mắt đào hoa của Ngôn Lạc khẽ nhếch, giục cô lên xe.

Đợi Thịnh Vọng Thư lên xe rồi, anh mới vẫy vẫy tay với cô qua cửa sổ xe: "Đi đây."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mặt trời vàng chói nhẹ nhàng chiếu lên hàng mi anh, trong đôi mắt đào hoa trong veo ánh lên sóng nước.

Thịnh Vọng Thư thu hồi tầm mắt, không nhìn anh nữa.

Bệnh viện cách Quốc tế Phong Cảng một giờ đi xe.

Đi được nửa đường, ánh nắng hoàn toàn bị mây đen che khuất, tiếng gió vang lên xung quanh, càng đi về phía trước màu trời càng tối, không bao lâu mưa đã rơi xuống.

Điện thoại rung lên, Thịnh Vọng Thư nhìn về phía màn hình, là một dãy số xa lạ.

Cô do dự một chút mới ấn nghe, qua điện thoại, giọng nói trầm thấp của Ngôn Lạc vang lên.

"Anh thấy bên ngoài đang mưa." Anh nói: "Trên xe có chuẩn bị sẵn ô, em nhớ cầm đấy, đừng dầm mưa."

Thịnh Vọng Thư dừng lại hai giây, mới ậm ờ 'ừm' một tiếng.

Ngôn Lạc cười một tiếng: "Cúp máy đây."

Vào lúc này, đột nhiên Thịnh Vọng Thư lại lên tiếng: "Đây là số điện thoại của ai?"

"Không biết." Ngôn Lạc nói: "Mượn người ta đấy."

"..." Thịnh Vọng Thư thoáng chốc ngơ ngác: "Anh mượn điện thoại của người ta chỉ để nói với em điều này?"

Ngôn Lạc trầm thấp đáp lại một tiếng.

Thịnh Vọng Thư nhìn những hạt mưa nhỏ bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt sinh ra một sự cáu kỉnh dày đặc như mưa phùn lả lướt, tức giận nói: "Cúp đây."

Hai mươi phút sau, xe vững vàng dừng dưới khu nhà thuê của Thịnh Vọng Thư.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mưa bụi đã nặng hạt hơn một chút, hạt mưa lớn hơn, bị gió cuốn đi, hất lên cửa xe.

Thịnh Vọng Thư đã nhìn thấy chiếc ô che mưa màu đen kia từ lâu, lại tùy hứng không muốn cầm.

Trong đầu lại hiện ra cơn mưa vào mùng một đầu xuân ấy.

Năm đó, Ngôn Lạc học lớp chín, cùng một trường với cô.

Hôm đó, trời mưa to không hề báo trước, lần đầu tiên học sinh được tan học sớm, Thịnh Vọng Thư không mang ô, lại không muốn đợi tài xế đến đón, suy đi nghĩ lại, dứt khoát đội mưa chạy về.

Cả người cô ướt sũng, lại đúng vào mùa cúm cao, về đến nhà chưa được mấy tiếng đồng hồ cô đã hắt hơi.

Ngôn Lạc biết chuyện này lúc cô đã nấp trong chăn phát sốt, anh sang đây thăm cô, trên người anh mang theo khí lạnh của mưa xuân, trên tóc vẫn còn thấm mưa.

Trông thấy cô đáng thương như một chú chim cút nấp ở trong chăn, anh hất gương mặt bất cần đời kia lên dạy dỗ cô: "Sao trời mưa mà không biết đợi anh về cùng?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!